Đến cuối năm, Lộ Huấn nói muốn bế quan đọc sách. Lộ Tu Viễn nghe xong thì vui mừng tán thành, cả hai tay hai chân đều đồng ý.
Tư Nam cũng biết đây là chuyện hệ trọng.
Lộ gia vốn là dòng dõi thư hương, Lộ Tu Viễn khi xưa cũng là đỗ tiến sĩ nhị bảng, cuối cùng trở về Định Xa làm quan phụ mẫu.
Nhưng dù hiểu, lòng nàng vẫn có chút khổ sở, nếu Lộ Huấn thi đỗ, chẳng phải y sẽ phải quay về Ngọc Kinh sao?
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Lộ Huấn, nếu có một ngày ta phải rời đi, thậm chí rời khỏi cả Đại Dung… ngươi có nguyện cùng ta đi không?"
Lộ Huấn không do dự mà gật đầu, ánh mắt đầy dịu dàng: "A Nam, chỉ cần được cùng ngươi rời đi, đi đâu cũng được."
Tư Nam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của người này, nụ cười hiền hòa ấy khiến lòng nàng vừa ấm áp vừa chua xót.
Sống quá rõ ràng, đôi khi cũng là một loại đau đớn.
Những ngày sau đó, Tư Nam lại bận rộn không ngừng.
Nàng thông minh, nhanh nhạy, từ nhỏ đã theo Tư lão gia học việc buôn bán. Năm xưa, khi Tư phu nhân sinh được con gái, vợ chồng Tư gia từng lo việc kinh doanh trong nhà chẳng có ai kế thừa. Không ngờ khi Tư Nam còn bé, trong lần thử chọn đồ vật đoán tương lai, nàng lại ôm ngay lấy sổ sách.
Quả nhiên, Tư Nam đối với việc buôn bán cực kỳ linh hoạt, đầu óc nhanh nhạy, thủ đoạn thậm chí còn khéo léo hơn cả cha nàng.
Lúc này, Đại Dung quốc thương nghiệp đang phát triển hưng thịnh. Lộ tuyến buôn bán vốn sẵn có, chỉ là người trong nước thường xem thường việc giao thương với những tiểu quốc xung quanh. Họ đều cho rằng đó chỉ là đám thương nhân nhỏ, đi xe ngựa cũ nát, chỉ mang theo dược liệu, da lông mà đổi chác hàng hóa tầm thường.
Nhưng Tư Nam lại nhìn thấy cơ hội.
Hiện giờ nàng đã có sản nghiệp riêng, ngoài việc làm những món đồ mình yêu thích, nàng còn tổ chức một đoàn thương đội, chuyên chở hàng hóa đi trao đổi với các tiểu quốc xung quanh. Thậm chí có đôi lần, nàng còn đích thân đi cùng.
Ban đầu Tư lão gia không vui, cho rằng việc này nguy hiểm, không hợp với thân phận nữ nhi. Nhưng nghe nàng phân tích, nói rằng địa thế các tiểu quốc phức tạp, sản vật, dược liệu ở đó có khi còn quý hơn cả trong Đại Dung, trong lòng ông cũng bắt đầu động tâm.
Hai cha con nói là làm, bắt tay ngay vào việc. Dù đang vào thời điểm cuối năm, vẫn bận rộn đến mức chẳng thấy bóng người trong nhà. Tư phu nhân nhìn mà chẳng dám nói gì, chỉ cần Tư Nam có thể sống yên ổn, vui vẻ… thì với bà, mọi thứ đều đã tốt đẹp.
Khi đông đến, Lộ Huấn mới chợt nhận ra, có thật nhiều điều về A Nam mà mình chưa từng biết đến.
Hai người dù đã gặp lại hơn một năm, vậy mà cảm giác như khoảng cách hai năm xa cách ấy chưa từng tồn tại.
Đêm trăng lạnh, ánh trăng nhàn nhạt như sương. Khi trong lòng đã khởi niệm nhớ thương, thì những nỗi nhớ ấy cứ từng đợt, từng đợt dâng lên như dòng máu nóng chảy khắp cơ thể, khiến toàn thân đều khao khát không yên.
Nỗi nhớ càng lúc càng mãnh liệt, đến cuối cùng y chịu không nổi nữa. Lộ Huấn đứng dậy, đi thẳng đến cửa nhỏ giữa hai nhà, lặng lẽ đẩy mở mà bước vào.
Tư Nam vừa chợp mắt liền nghe tiếng động phía trước cửa sổ.
Đêm nay là Hạ Hòa trực canh, nàng vốn ngủ say nên chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh. Khi mở cửa sổ ra, liền thấy gương mặt tươi cười của Lộ Huấn hiện ngay trước mặt, giữa đêm tối, hàm răng trắng của y phản chiếu dưới ánh trăng, khiến Tư Nam vừa buồn cười vừa bất ngờ, khẽ bật cười thành tiếng.
Dưới ánh trăng, trong mắt Lộ Huấn như có ánh sáng, trong veo mà sáng rực. Y nhìn nàng, bàn tay không tự chủ được mà đưa ra, lại khựng lại giữa chừng.
Giọng y khàn khàn, run nhẹ trong không khí lạnh: "A Nam… ta có thể ôm ngươi không?"
Lời nói vừa thốt ra, cuối cùng lại nhỏ dần như tan vào gió, nóng bỏng đến mức khiến tim Tư Nam khẽ run.
Nàng nhìn dáng vẻ lúng túng ấy, trong lòng mềm nhũn, liền mỉm cười khẽ gật đầu, rồi cũng nhẹ nhàng dang tay ra đáp lại.
Lộ Huấn vui mừng đến mức không kìm được, xuyên qua khung cửa sổ ôm lấy nàng, rồi thuận tay bế luôn Tư Nam ra ngoài.
"Ngươi làm gì vậy chứ? Nửa đêm nửa hôm như tên hái hoa tặc, không sợ bị người ta phát hiện sao?" Tư Nam nhỏ giọng trách, nhưng vẫn để mặc người này, thuận theo động tác mà nhảy xuống, chỉ sơ ý làm rơi mất đôi giày thêu dưới bệ cửa sổ.
Lộ Huấn dứt khoát bế ngang lấy nàng. Trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc, khiến y chợt hiểu ra vì sao trong sách lại viết rằng, bọn hái hoa tặc luôn thích nửa đêm lén vào khuê phòng, chỉ để ôm trộm một khắc hương ngọc.
Mái tóc đen của Tư Nam buông xõa, người khoác áo ngủ trắng muốt, chiếc cổ thon mảnh như tuyết, gương mặt dịu dàng ánh lên lúm đồng tiền, đôi chân trần trắng trẻo lộ ra dưới tà áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!