Chương 30: Sống chết muốn gặp người

Tư Nam trở mình, khép mắt lại, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài nơi khóe mi.

Rõ ràng vừa rồi nàng biết rõ người ôm lấy mình là Lộ Huấn, nhưng lại không thể khống chế nổi bản thân.

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng nói trầm thấp quen thuộc: "A Nam, ta có thể vào không?"

Tư Nam vội lấy tay che miệng, không dám phát ra tiếng, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.

Không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, Lộ Huấn liền ngồi xuống bên ngoài cửa, giọng nói ôn hòa: "A Nam, đừng sợ. Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây. A Nam, đừng khóc nữa… Ngươi còn nhớ hồi nhỏ không?"

Y nghiêng tai lắng nghe, bên trong vẫn im lặng, bèn nhẹ giọng nói tiếp: "Hồi nhỏ, mỗi lần ta bị đánh khóc, ngươi lại nhăn mũi nói ta khóc xấu. Sau đó ngươi cũng khóc, ta còn nói ngươi khóc rất đẹp. Giờ ta nói thật cho ngươi biết nhé, lúc đó ta nói dối đấy. Thật ra khi ngươi khóc xấu lắm, mặt nhăn nhó cả lại, giống hệt bà lão nhỏ vậy."

Lộ Huấn không biết rốt cuộc A Nam đã trải qua chuyện gì, chỉ biết y không đành lòng nhìn nàng khóc. Khi nãy thấy gương mặt nàng đẫm nước mắt, lại mang vẻ hoảng loạn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, y thật sự sợ hãi.

Thông minh như y, chẳng lẽ lại không đoán ra chút gì sao?

Chỉ là những điều ấy, y không dám nghĩ sâu. Càng nghĩ, ngực lại càng đau nhói như bị kim đâm. A Nam nhất định đã phải chịu rất nhiều khổ.

Nàng là bảo bối trong lòng y — từ khi còn bé đã vậy rồi.

Lộ Huấn không muốn thấy Tư Nam đau lòng, dù vì lý do gì đi nữa, y vẫn không nỡ.

"A Nam, đừng sợ. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ta vẫn ở đây. Ngươi ngàn vạn lần đừng sợ, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi. Ta sẽ bảo vệ ngươi. Hồi nhỏ chúng ta từng hứa với nhau mà, ngươi còn nhớ không?"

Nói đến đây, giọng Lộ Huấn nghẹn lại, khàn đi như bị đất cát chặn trong cổ, chẳng thể nói tiếp.

Một lúc lâu sau, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở ra.

"Lộ Huấn…"

Tư Nam một thân đơn bạc, dáng người gầy yếu, đứng trước mặt y trông thật đáng thương. Hốc mắt nàng đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, bờ vai gầy không còn vẻ mềm mại thuở trước, toàn thân như bị nỗi thống khổ bao vây.

Mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, vậy mà trên người đã mang khí lạnh tàn úa của những kẻ từng trải hết thương đau.

Lộ Huấn vội vàng đứng dậy, theo bản năng muốn đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng vừa nghĩ đến phản ứng kịch liệt của nàng khi trước, bàn tay đang đưa ra lại siết chặt thành quyền, khựng lại giữa không trung.

Trên mặt y vẫn còn vẻ lo lắng: "A Nam… ngươi thấy khá hơn chút nào chưa?"

Tư Nam khẽ run tay, ngước mắt nhìn Lộ Huấn, đôi mắt người này trong suốt đến mức soi rõ đáy lòng.

Nàng cắn môi, như dốc hết dũng khí mới có thể nói ra lời này:

"Lộ Huấn… ngươi có thể đưa ta đi không?"

Cổ họng Lộ Huấn khẽ nhúc nhích, trong lòng có chút khẩn trương.

Y chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ chạm vào tay Tư Nam, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng.

Thấy nàng chăm chú nhìn bàn tay đang đưa tới, y mới chậm rãi nắm lấy tay nàng — bàn tay lạnh lẽo, gầy guộc đến đáng thương.

Một cơn xót xa dâng lên trong mắt mình. Y nắm tay nàng, lặng lẽ dìu vào trong phòng, cổ họng nghẹn lại, không dám quay đầu cũng không dám mở miệng.

Tư Nam cố gắng hết sức khống chế bản thân, nỗ lực điều hòa hơi thở, đôi môi run run. Tiếng thét gần như muốn bật ra khỏi cổ họng, nhưng nhìn bóng lưng Lộ Huấn phía trước, nàng lại cố gắng ép xuống.

Nàng phải bước ra khỏi nơi này, nhất định phải bước ra. Cả đời này, nàng sẽ không để mình bị giam cầm trong ngôi mộ đó nữa.

Nàng là Tư Nam — người đã sống hai kiếp.

Nàng sẽ không để bản thân bị đánh gục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!