Trong lòng động đá xanh hình hồ lô dưới dòng nước, Tư Nam đang nổi lềnh bềnh. Khoang động này khá rộng, trần động còn chừa lại chừng nửa cái đầu để hít thở. Dưới dòng nước xiết, cửa động bị thủy thế che kín hoàn toàn.
Chỉ như vậy đã đủ rồi.
Nàng nhắm mắt thầm cầu nguyện, mong đêm nay không ai phát hiện ra lối này, chí ít không phát hiện quá sớm. Chỉ cần qua khỏi đêm nay, nàng mới có hy vọng rời đi.
Chốc lát sau, nàng khẽ nổi lên, lặng lẽ thò mặt qua dòng nước quan sát, nhìn thấy ánh đuốc bên ngoài sáng như ráng chiều thiêu đốt bầu trời, hiển nhiên Tống Thanh Thư chưa chịu từ bỏ.
Song hắn chắc chắn đã trông thấy nàng tự dùng đao đâm vào ngực mình, hẳn sẽ tin rằng nàng đã chết.
Quan trọng nhất, hắn không biết là nàng biết bơi.
Tư Nam không biết mình đã chờ bao lâu. Chỉ cảm thấy máu huyết nơi vết thương dường như sắp đông lại, sau lưng đau buốt đến chết lặng, toàn thân lạnh run như bị băng tuyết g*m c*n. Thực sự không còn chịu nổi, nàng mới chậm rãi trồi khỏi cửa động. Trên mặt nước đã trở lại tĩnh lặng, bờ sông dường như cũng chẳng còn ai.
Dòng nước vẫn cuồn cuộn mãnh liệt; trong con xoáy nước không xa, nàng thấy Tiểu Bạch đang cố sức vùng vẫy, quay vòng mỏi mệt mà vẫn muốn bơi về phía nàng.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành liều thân đi cứu. Trong muôn vàn hiểm trở, nàng ôm lấy Tiểu Bạch, ngược dòng mà bơi về phía bờ. Song thân thể suy kiệt, bò lên cũng chẳng nổi.
Tiểu Bạch như hiểu ý, dùng đầu húc liên hồi, đẩy nàng lên từng chút một. Đến khi Tư Nam kiệt lực bò được lên bờ, nàng đã toàn thân rã rời, hơi thở mỏng như tơ. Quay đầu nhìn lại, Tiểu Bạch đã bị nước cuốn trôi đi trong xoáy lũ, chỉ để lại trong đêm một khoảng trống lạnh buốt.
Nước mắt lạc theo sóng, ánh mắt nàng dại đi nhìn dòng Ngọc Đái Hà dâng tràn cuồn cuộn, mang theo Tiểu Bạch, mang theo cả quãng thời gian hai năm bị giam cầm nơi ngục thất hoa lệ, cuốn đi, chẳng còn đường quay lại.
Trời mờ sáng, bên chân trời đã vương lên tiếng vịt trời kêu khàn đục. Thời khắc bình minh cận kề. Thân thể lạnh run không ngừng, nàng men theo bờ sông, run rẩy tìm đường lên cao, lòng bàn tay chạm lên trán, lờ mờ cảm thấy đã phát sốt. Nàng phải mau chóng rời đi.
Cũng may ý chí sống còn như thanh kiếm treo trên đầu thúc nàng tiến bước. Giữa cảnh trời đất mịt mờ hơi sương, khi xa xa nhìn thấy mái ngói nhỏ nhoi của một tiểu viện nơi ngoại thành Ngọc Kinh, lòng nàng kích động đến mức mắt tối sầm đi.
Hai năm. Rốt cuộc nàng cũng đã thoát ra.
Năm đó đến Ngọc Kinh, nàng vốn mang chí làm ăn. Cũng như bao nữ tử xuyên qua khác, nàng chẳng mang theo tài nghệ gì đặc biệt, chỉ biết kinh thương đôi chút, song lại xem như có chút thủ đoạn. Nghe nói Ngọc Kinh là chỗ anh hùng tứ phương hội tụ, nàng đương nhiên muốn tới thử một phen.
Khi ấy để tránh xa phiền nhiễu, nàng chỉ thuê một tiểu viện yên tĩnh, mang theo hai tỳ nữ. Ông trời vẫn không tuyệt nàng, nàng có tỳ nữ trung thành tận tâm, lại có song thân hiền hậu.
Khi nhìn thấy Đông Dung, nha đầu thân cận thuở trước, khóe môi nàng run lên, suýt nữa cất tiếng mà khóc.
Đông Dung nhìn nàng, ánh mắt có phần ngỡ ngàng, tựa hồ chưa kịp nhận ra người trước mặt. Nhưng Tư Nam đã chẳng còn sức đứng, cả người ngã sụp ngay trước thềm.
Đông Dung hoảng hốt kêu lên: "A… người làm sao lại…"
Tư Nam nắm chặt lấy tay nàng ấy, hơi thở mỏng manh, gắng gượng căn dặn từng lời: "Chớ để người ngoài biết… lập tức bảo cha mẹ bán sạch cửa hàng ở Ngọc Kinh… nha hoàn, sai vặt phân tán hết… nhanh chóng hồi quê, rồi tính tiếp…"
Chưa đợi Đông Dung kịp đáp lời, mí mắt nàng đã sụp xuống, thần trí hôn mê, nàng đã thật sự mệt rồi.
Nước sông cuồn cuộn, Tư Nam giãy mình giữa dòng chảy siết, tự kiểm thân thể, không chìm, cũng chưa hôn mê, nàng… đã thoát ra được.
Một niềm vui mừng cực điểm ập đến, khiến lòng ngực nàng dâng lên một luồng nhiệt nóng hổi. Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ được gặp lại phụ thân, mẫu thân.
Ý niệm ấy lóe lên, trong lòng lập tức ấm áp, tay chân vốn mỏi rã cũng bỗng như có thêm sức lực.
Song nước cuốn gấp gáp, dù nàng giỏi bơi đến đâu vẫn khó đứng vững được thân hình. Tư Nam định trở mình, tìm chỗ nước lặng hơn để ổn định hô hấp, nào ngờ vừa xoay người, trước mắt nàng bỗng hiện ra khuôn diện đã khắc sâu vào tận linh hồn.
Mày kiếm sắc lạnh, mắt đào hoa vĩnh viễn mang vẻ thản nhiên lương bạc; sống mũi thẳng, môi mỏng lúc này đang siết lại vì phẫn nộ.
Ngay khi nàng quay mặt lại, khóe môi hắn nhếch lên thành một đường cong đầy âm u cố chấp, khiến lưng nàng lạnh buốt như rơi vào vực sâu.
Giọng nói trầm thấp vang lên, tựa tiếng nguyệt dạ xuyên qua đáy nước: "Tư Nam — ta sẽ không buông tha ngươi…"
Cả người Tư Nam run lẩy bẩy. Trong khoảnh khắc, nàng muốn lao lên đồng quy vu tận, nhưng lập tức cắn răng tỉnh táo lại — không đúng!
Hắn làm sao biết tên thật của nàng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!