Chương 26: Nàng không khỏi đắc ý (2)

Nàng không khỏi tự cảm thấy may mắn, khi lần đầu đến Ngọc Kinh, vì tiện đường mà từng thuê trọ bên bờ sông. Khi đó nàng nào có ngờ được, Ngọc Đái Hà lại kéo dài xa đến như thế, giờ đây lại thành đường thoát duy nhất của nàng.

Chỉ cần nắm chắc thời cơ, sớm trở về quê nhà, đến lúc đó, như cá về biển cả, như chim vào rừng sâu, Tống Thanh Thư ắt khó lòng tìm được nàng.

Chỉ cần tưởng đến cảnh trở về nhà, trong tim nàng đã cháy lên lửa nóng. Phụ thân, mẫu thân chắc chắn đang chờ nàng nơi mái nhà kia. Nàng — nhất định sẽ trở về.

Khoé mắt nóng lên, nước mắt suýt nữa trào ra. Tư Nam lảo đảo chạy về phía Ngọc Đái Hà. Dù chạy trong ám cừ và hồ sen vô cùng khó khăn, thân thể căng cứng, thể lực tiêu hao cực lớn, mệt mỏi dần dần dâng lên như sóng.

Nhưng nàng không thể dừng lại.

— Chỉ cần đến được Ngọc Đái Hà… chỉ cần đến được Ngọc Đái Hà…

Nỗi xúc động muốn khóc dâng lên nghẹn ngào, nàng hận không thể mọc ngay đôi cánh mà bay đi. Thời gian quá ngắn, bất kỳ sự chậm trễ nào cũng đủ để huỷ hoại tất cả.

Mau… mau lên… chỉ còn một nửa đường nữa thôi.

Tư Nam chống tay lên gối, th* d*c không ngừng, sau lưng nàng huyết chảy như suối, may mà tinh thần vẫn chưa suy sụp, nàng tuyệt không thể dừng lại — nàng phải tiếp tục chạy.

Từ phương xa, mơ hồ truyền đến tiếng chó sủa cùng vó ngựa dồn dập. Cả người nàng thoáng chấn động, nhưng không dám quay đầu. Trong cơ thể như có một dòng sức lực kỳ dị bốc lên, nàng lập tức lao thẳng về phía Ngọc Đái Hà.

Tên súc sinh này, sao có thể trở về nhanh như vậy? Không đúng… Tư Nam nghiến răng mắng thầm. Chỉ sợ ban nãy ở hồ sen đã chậm trễ quá lâu, nay bị đuổi kịp cũng là điều khó tránh.

Lòng như lửa đốt, nàng hận chính mình hai tay vô dụng, không thể chống đất mà bò chạy như dã thú.

Kỳ thực, nàng hiểu rõ bản thân chẳng thể cầm cự bao lâu. Nước bùn có thể gột sạch hương vị trên thân, nhưng mùi máu thì lại không thể giấu trước khứu giác của loài khuyển. Trong cung có huấn luyện khuyển giống chó săn Greyhound (*), mũi nhạy như dao bén, cách mấy trăm trượng cũng ngửi được hương khí.

(*) Greyhound là giống chó cổ xưa có dấu vết được tìm thấy ở hầu hết mọi quốc gia trên mọi lục địa. Giống chó này là biểu tượng của tầng lớp quý tộc thời bấy giờ. Chó Greyhound sinh ra đã sở hữu đặc điểm ngoại hình phù hợp cho việc chạy nhanh. Chúng có cơ thể cao ráo, thân hình mảnh mai nhưng săn chắc. Tốc độ chạy trung bình của chó Greyhound đạt trên 63 km/giờ và khi tăng tốc thì có thể đạt tốc độ tối đa lên tới 70 km/h.

Tống Thanh Thư từng nói, giống chó săn này được huấn luyện vô cùng gian nan, nhưng một khi đã đem ra dùng, hầu như vạn lần không sai một.

Nàng không thể bị bắt lại — trở về tức là tử vong.

Nước mắt rốt cuộc rơi xuống, toàn thân run rẩy không ngừng vì sợ hãi, nhưng đôi chân vẫn điên cuồng lao đi. Sau lưng kéo dài một vệt nước bùn loãng, lẫn vào chút huyết sắc mơ hồ.

Không thể quay đầu.

Chỉ có thể chạy.

Dốc hết mạng mà chạy…

"Đứng lại! Nặc Nặc, đứng lại, không được chạy!"

Thanh âm nam tử phía sau càng lúc càng gần, theo gió đêm mà truyền đến, rành rẽ như dao đâm vào tim.

Đứng lại? Chẳng lẽ chờ bị bắt giết sao? Tên ngu xuẩn kia…

Trong lòng Tư Nam vẫn không ngừng mắng nhiếc, nếu thân phận bình đẳng, lời lẽ chẳng cần kiêng kỵ, nàng ắt sẽ dùng trăm ngàn lời độc địa mà chúc hỏi tổ tông mười tám đời của Tống Thanh Thư, để hả cơn phẫn hận ngập trời.

Tiếng nước ào ào trước mặt.

Tới rồi — Ngọc Đái Hà! Phía trước chính là Ngọc Đái Hà!

Ngực nàng như được giải phóng, lập tức buông một hơi dài. Đến lúc này nàng mới quay đầu liếc lại phía sau, cách mình chỉ còn mấy trăm trượng. Đi đầu là nam tử mặc mãng phục lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn cầu kỳ, dưới ánh trăng bàng bạc tuy không thấy rõ diện mạo, song trong lòng nàng lại có thể vẽ ra từng đường nét khuôn mặt kia, tuấn lãng như ngọc, nhã nhặn mà yêu nghiệt.

Một người rõ ràng như công tử phong hoa, lại tàn bạo đến tận xương; đẹp đẽ tinh tế mà toàn thân như độc dược, khiến kẻ khác khó lòng nắm bắt.

Hắn khiến nàng sợ hãi, khiến nàng run rẩy, khiến nàng căm hận khinh bỉ; nhưng từ giờ trở đi, nàng và hắn sẽ không còn cần gặp lại. Với tính tình của Tống Thanh Thư, e rằng chẳng bao lâu sẽ đem nàng quẳng ra sau đầu, như một món đồ chơi rách rưới.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Tư Nam lập tức ngoảnh đầu, lao về phía Ngọc Đái Hà, chỉ còn vài bước nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!