Chương 25: Nàng rất muốn đắc ý (1)

Ông trời khéo sắp đặt, sáng ấy mặt trời đã lên cao, cuối thu mát mẻ, gió nhẹ mang theo hương thơm, phảng phất vị ngọt lành của mùa quả chín.

Tống Thanh Thư tỉnh dậy từ rất sớm, dán lấy Tư Nam chẳng chịu rời giường, cứ thế tùy ý cọ sát trên người nàng, bàn tay mải mê nghiện vuốt lấy từng tấc mềm mại.

Tư Nam hôm nay hiếm khi không buông lời lạnh nhạt, thậm chí ngay cả nửa phần không kiên nhẫn cũng không lộ ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Đến lúc phải dậy rồi, chần chờ nữa e muộn giờ vào cung, tổn hại thanh danh Đoan Vương thì cũng chẳng hay gì."

Tống Thanh Thư lại ôm lấy nàng không buông, giọng điệu tựa như làm nũng: "Nặc Nặc, cùng ta nhập cung một lần đi."

Căn nhà trống trải, để nàng ở lại một mình, lỡ như nàng không vui, biết làm sao cho phải?

Tim Tư Nam khẽ chấn động, song nàng vẫn gượng ép bình tĩnh, lôi kéo hắn ngồi dậy, thuận tay tiếp lấy mãng phục Yến Yến mang tới, khoác lên vai hắn.

Nàng mỉm cười khuyên giải, đáy mắt dịu hòa: "Dạ yến Trung thu trong cung, mỗi năm chỉ một lần. Huống chi ngươi bắt buộc phải tham dự, nếu không đi, Thái hậu tất khó vui lòng."

Tống Thanh Thư thấy nàng tự tay cầm lấy phát quan, nhẹ đè vai mình mà chỉnh sửa, liền vô thức ngồi xuống, để mặc nàng vấn tóc, buộc đai, cài quan ngọc, khóe môi nàng khẽ cong tựa nụ hoa hàm tiếu.

Tâm tư bao năm hoang phế của hắn bỗng tràn đầy ấm áp, trong mắt hắn, Nặc Nặc thoáng chốc như hiền thê ôn lương, khiến một thân cương cường của hắn bị nhu tình quấn chặt không buông.

Nhưng cũng phảng phất có gì đó bất thường, hắn hơi cúi xuống, khẽ chạm môi bên nàng, nhẹ nhàng l**m hôn, giọng nói nhu hòa mà hơi nghẹn lại: "Nặc Nặc, hôm nay… dường như ngươi có chỗ không giống thường ngày."

Tư Nam chỉ cảm thấy trong lòng bị bó chặt, tu dưỡng hiện tại vẫn chưa đủ vững vàng, đành nuốt xuống kinh hoảng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Có gì khác biệt đâu."

Nói đoạn, nàng nhấc áo lên, liếc hắn một cái: "Nếu Đoan Vương không muốn ta giúp mặc xiêm y, vậy thì ta không phụng bồi là được."

Tống Thanh Thư thấy nàng mỉm cười mềm mại, khóe mắt mang ý tơ vương, ngữ điệu tức giận mà lại như mật đường, chỉ cảm giác nơi ngực mềm nhũn, tựa có một chỗ trong lòng được lấp đầy bởi ôn nhu.

Hắn khẽ siết lấy tay nàng, bên môi mấp máy như muốn thốt điều gì, rồi lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ ôn hòa nói một câu bình đạm: "Được, ở nhà đợi ta."

"Ừm."

Tư Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi sâu, dùng xong bữa sáng liền tiễn hắn ra tận cổng viện, còn cố ý dặn một tiếng: "Phúc Tử, phải theo sát Vương gia, chớ để ngài uống quá nhiều rượu."

Nàng tự hiểu rõ ràng, Phúc Tử đầu óc linh hoạt, nếu ở lại trong viện, e khó lòng qua mắt được kẻ này. Huống hồ tối nay Tống Thanh Thư tất phải dự yến, rượu xã giao không thể tránh.

Phúc Tử thoáng nhìn chủ tử, thấy Vương gia khẽ gật đầu, trong lòng mừng như mở hội. Hắn ta vốn không quen canh giữ mãi nơi tiểu viện vắng vẻ này, làm gã sai vặt lâu ngày thật sự đã mang dáng vẻ của gã sai vặt.

"Cô nương cứ yên tâm." Trong giọng nói không khỏi mang theo mấy phần kính ý, cô nương này xem ra càng ngày càng được lòng Vương gia.

Tư Nam đứng ở cửa viện một hồi lâu, nhìn xa xa, dáng vẻ ngơ ngẩn như phụ nhân đưa tiễn chồng nhập kinh.

Sau khi trở về sân, nàng an giấc một giấc ngủ nướng, mãi đến lúc trời chiều ngả bóng. Thức dậy rồi, liền sai Yến Yến bày tiệc, lại gọi cả gánh hát Bách Diễm Lâu đến cổ vũ trợ hứng.

Thái độ nàng khác hẳn ngày thường, khiến Yến Yến cùng Cẩm Sắt không khỏi sinh nghi.

Yến Yến theo hầu nàng lâu ngày, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: "Cô nương, trước kia Vương gia bày yến ngài đều chẳng mấy vui lòng, hôm nay vì sao lại hứng khởi như vậy?"

Tư Nam không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đang từ từ nhô ra khỏi mái hiên. Kỳ thực, trăng đêm mười lăm vẫn kém vẹn tròn đêm mười sáu, nhưng từ ngàn xưa đến nay, con người đã gửi gắm biết bao tâm tư vào ngày rằm, coi ánh trăng viên mãn là biểu tượng đoàn viên.

Cẩm Sắt bên cạnh còn mơ hồ chưa hiểu, chỉ Yến Yến đã đoán được đôi phần. Nàng ấy tuy đến sau, song khi Tư Nam mới bị đưa vào tiểu viện, nàng ấy đã có mặt tại đây.

Yến Yến âm thầm kéo tay Cẩm Sắt, khẽ lắc đầu ngụ ý đừng hỏi thêm: "Cô nương hẳn là nhớ nhà," nàng ấy thấp giọng nói, "dù sao cũng đã ở nơi này lâu ngày, Vương gia còn chẳng biết cô nương có thân nhân hay không."

Tư Nam sai người bày một bàn tiệc giữa sân, lại dọn thêm một bàn ngay trước sân viện.

"Nào, đêm nay ta tâm tình khoái hoạt. Các ngươi cứ việc ăn uống cho thỏa," nàng nói, thấy hộ vệ do dự bèn bảo người mang ra một vò rượu lớn, "Vương gia đã chấp thuận, các ngươi cứ yên tâm. Không uống cũng được, ăn là chính."

Đám hộ viện nhìn nhau, rồi theo thói quen cùng ngồi xuống. Thấy cô nương ngồi giữa bàn lớn ung dung ăn uống, lại còn chỉ từng món nói rõ cách nấu, xuất xứ, ai nấy dần buông lỏng.

Gánh hát và phường xiếc ảo thuật cũng được mời góp vui, tiếng nhạc tiếng reo hòa vào khói rượu giữa đêm thu, một lúc sau hai bàn đã dần dần náo nhiệt, ý vui càng thêm đậm. Tuy vậy, vì còn nhớ lời của Vương gia, mỗi người chỉ dám chạm môi ba chén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!