Chương 24: Chu toàn ngày thứ 24

Một con người, sao lại có thể quái dị đến thế? Trước sau khác biệt lớn đến dọa người. Nếu không phải ngày ngày đích thân trông thấy, nàng đã nghi ngờ hắn bị ai đó đoạt xá di hồn rồi.

Nàng cũng dần khôn khéo hơn, cố gắng lấy lòng hắn, tránh cùng hắn sinh tranh chấp. Nếu thực sự nhẫn không nổi, nàng sẽ làm ầm lên một trận, sau đó lựa lời mà nói vài câu nửa trách nửa giễu, không quá nặng cũng chẳng quá nhẹ.

Tống Thanh Thư bị mắng xong, trái lại lại giống như thoải mái hơn, quả nhiên cái loại xương cốt tiện này đúng là muốn mạng người ta.

Xuân phong lần nữa thổi đầy vườn, năm nay khi xuân đến, trong lòng Tư Nam mơ hồ có chút nảy nở sinh khí, tựa như có hy vọng chớm hé.

Con đường đất bùn đã đổi thay hoàn toàn. Ngó sen mà lão Tiền chôn xuống đều bắt đầu nhú lên, lá sen non xanh biếc đong đưa trong gió xuân. Mực nước vẫn còn cạn, chỉ sâu chừng một đốt ngón tay.

Lão Tiền nói, đợi đến khi hè sang, nước dâng, lục bình nổi rợp mặt hồ thì mới thật đẹp mắt.

Quanh hồ sen cũng được gieo cỏ, chỉ cần xuân về, trước tiên sẽ là một mảnh xanh mướt, loài cỏ nhỏ tràn đầy sức sống, mọc khắp nơi. Vũng bùn năm ngoái khó coi là thế, nhưng sau đầu xuân, lại sẽ thành phong cảnh chói mắt.

Tư Nam năn nỉ Tống Thanh Thư dựng một đình nhỏ bên hồ sen, dùng gỗ làm khung, bên trong đặt một chiếc bàn cùng vài chiếc ghế. Mỗi ngày, Yến Yến và Cẩm Sắt đều hái hoa trang trí, còn nàng có thể ngồi trong đình ấy cả ngày không chán.

Lúc nói với Tống Thanh Thư, nàng luôn dùng những lời dễ nghe như kiểu "ngồi nhìn mây trôi, thong dong tiêu dao", "ở lâu trong lồng son, muốn về với tự nhiên"… Nếu hắn thấy phiền, nàng lại viện cớ muốn bắt ốc nước ngọt, muốn ăn hoa sen, muốn hái đài sen.

Tống Thanh Thư biết nàng thích nghịch ngợm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn với hắn, những thứ khác hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tư Nam lặng lẽ quan sát dòng nước trong ám cừ. Tiết xuân, cỏ mọc xanh um, nước còn chảy mạnh, lại thêm thời tiết vẫn còn lạnh, tạm thời không thể mạo hiểm. Dù có thoát khỏi tiểu viện, trước mắt vẫn còn cả một hồ sen rộng mười dặm, còn có Ngọc Đái Hà chắn phía trước.

Chỉ vừa nghĩ đến đã khiến nàng ngồi không yên. Thân thể nàng giờ đã khỏe, chỉ không biết có đủ sức cầm cự đường dài hay không. Điều quan trọng nhất là… để chạy thoát, nàng cần thời gian.

Tiểu viện này chắc chắn không thể đột phá từ chính diện, vì người canh gác quá đông. Nàng chỉ có thể ra tay từ chốn như hồ sen này, và chỉ được phép thành công ngay trong một lần duy nhất. Nếu bị phát hiện… hậu quả nàng không dám tưởng tượng.

Chỉ sợ… sẽ mất mạng.

Cũng không biết… nàng liệu còn có cơ hội xuyên không thêm một lần nữa hay không.

Trong lòng Tư Nam thực chất vẫn mang vài phần cuống quýt, nàng cố gắng không để ánh mắt mình lơ đãng nhìn về hướng kia, cũng ra sức ép bản thân ít nghĩ đến chuyện bỏ trốn hơn, sợ rằng ngay cả khi ngủ mơ rồi nói mê cũng sẽ vô ý tiết lộ ít nhiều.

Đêm đêm nàng thường giật mình tỉnh giấc, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, không ngừng nhắc bản thân tuyệt đối không được buông lỏng dù chỉ một thoáng.

Hôm ấy, Tư Nam thấy Tống Thanh Thư rời khỏi phòng. Dạo gần đây, hắn vào cung chăm chỉ một cách khác thường, chẳng biết có chuyện gì xảy ra. Mà nàng hiện tại như ếch xanh dưới đáy giếng, mọi biến động ngoài kia đều chẳng nghe thấu nửa phần.

Yến Yến vui mừng chạy vào: "Cô nương, hoa sen nở rồi! Chính là chỗ nô tỳ chôn ngó sen ngày đó đó, nay đã ra nụ rồi!"

Cẩm Sắt cũng hiếm hoi để lộ vẻ hưng phấn: "Cô nương, lão Tiền bảo hàn dưa cũng sắp chín."

Trái lại, Tư Nam vẫn bình tĩnh như thường, ngồi trên giường ngoan ngoãn làm động tác làm nóng người theo thói quen luyện tập thể dục đời trước, sau đó thay bộ kỵ trang gọn nhẹ, dứt khoát chạy thẳng đến bờ hồ sen.

Nàng chạy quanh hồ sen một vòng rồi lại một vòng nữa, Tiểu Bạch chạy theo sau, phấn khích tới mức bốn chân nhảy lia lịa; Tư Nam chạy một vòng thì nó cũng đã kịp chạy hai vòng.

Yến Yến và Cẩm Sắt nhìn nhau, sắc mặt như thường, đã từ lâu Tư Nam ngày nào cũng thế, chưa từng gián đoạn, nên họ cũng đã dần quen.

Thỉnh thoảng khi ăn no căng, nàng vẫn muốn ra đây chạy một chút cho tỉnh người. Tống Thanh Thư cũng thường xuyên theo sau, hoặc đơn giản là đi cùng làm người hộ tống.

Buổi tối, Tống Thanh Thư trở về bồi Tư Nam ăn cơm; nàng ăn tận hai bát cơm, xong rồi nằm ỳ ra ghế, một lát lâu mới chịu động đậy, trông thật thảnh thơi.

Hắn lắc đầu, vừa khó chịu vừa thấy nàng dễ thương vô cùng, trước mặt hắn nàng chẳng giả vờ chút nào: "Nặc Nặc, ngươi ăn thế này, sớm muộn gì cũng giống con cẩu béo kia, eo sẽ chẳng còn thấy đâu."

Tư Nam trợn mắt đáp, tỏ vẻ chẳng quan tâm: "Thì không thấy là không thấy, ta vui là được, có cần ngươi cưới đâu." Rồi nàng quay sang hét vọng với Tiểu Bạch, làm bộ bắt nó phụ họa.

Tống Thanh Thư nghe thế, thần sắc có chút giật mình, hiếm hoi im bặt không nói nữa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tư Nam trong lòng vừa động, liền đứng dậy kéo tay Tống Thanh Thư bảo đi chạy đêm: "Đi đi, cùng ta chạy chút đi, vừa lúc hoa sen nở rồi, cảnh đẹp lắm."

Tống Thanh Thư lắc đầu từ chối: "Bản vương không đi. Ngươi cứ tự mình chạy một lát, rồi sớm trở về nghỉ ngơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!