Chương 21: Chu toàn ngày thứ 21

Hồ sen phải có dòng chảy, nếu nước tù đọng thì sẽ bốc mùi hôi, đến mùa hè ruồi muỗi lại là tai họa, nàng phải lên kế hoạch thật tốt.

Điều khó nhất hiện tại đối với nàng chính là phải rời khỏi phủ. Khi đã ra khỏi nơi này, trước mắt sẽ là mười dặm hồ sen, vì thế nàng buộc phải sắp xếp chu toàn, không được để lộ sơ hở, càng không thể lộ vẻ nóng vội.

Tống Thanh Thư dường như rất thích thú khi nhìn nàng chỉ huy người làm, chưa từng có ý định can thiệp. Trong địa bàn của hắn, nhìn Tư Nam lăn lộn vui vẻ như vậy, hắn cũng cảm thấy khoái trá.

Trung thu năm nay trong cung có tổ chức dạ yến, hắn từ chối tiến cung, dù có bị oán trách, nhưng hắn vốn từ xưa đến nay đều như vậy, cũng chẳng ai dám nhiều lời.

Tối đó, Tống Thanh Thư bồi Nặc Nặc ngắm trăng suốt một đêm. Đêm Trung thu ấy, ở dưới thân hắn, Nặc Nặc nở rộ như đốm lửa cháy rực rỡ, mềm mại diễm lệ, vũ mị đến cực điểm, hắn chưa bao giờ từng thấy nàng phong tình vạn chủng đến thế.

Thời điểm đ*t c** tr**, Tống Thanh Thư thỏa mãn đến mức thở gấp liên hồi, vòng tay ôm chặt lấy nàng, như sợ chỉ cần buông ra thì nàng sẽ biến mất.

Giây phút đó, hắn thoáng nghĩ: Nặc Nặc, cưới nàng về làm chính thê… e rằng cũng không tệ.

So với vàng son lồng lộn nơi hoàng cung hay sự tráng lệ đầy ràng buộc tại vương phủ, những ngày như thế này, có lẽ tư vị ngọt ngào hơn rất nhiều.

Mùa thu đến, ve kêu râm ran. Hồ sen đã đào xong, một ao bùn vuông vức sâu chừng hai người.

Tư Nam vui mừng khôn xiết, đúng lúc lại có dưa hấu mát lạnh để ăn mừng.

Nàng kéo theo Yến Yến ra vườn hái dưa, Tống Thanh Thư cũng hăng hái chạy đến.

Những ngày này bị Tư Nam lôi theo chơi đủ trò, tâm trạng hắn tốt lên rõ rệt. Suốt ngày không trèo cây thì lội ruộng, lúc thì đào trứng chim, lúc thì mò cua cá ốc.

Tư Nam mô phỏng lại ký ức kiếp trước, thời thơ bé về quê ngoại chơi đùa, thấy hắn không phản đối, nàng càng nghĩ thêm trò mà bày: hôm thì đi mò ốc nước ngọt, mai thì câu cá, sáng sớm đào ổ chim lấy trứng, chiều lại ngồi uống rượu.

Quả nhiên, nàng hoàn toàn không đoán sai. Những trò trẻ con như vậy, Tống Thanh Thư trước nay chưa từng chơi qua, thế là hắn lao vào còn phấn khích hơn nàng. Chỉ là miệng thì lúc nào cũng phải chê bai, hoặc quát tháo vài câu tỏ vẻ chán ghét, Tư Nam chỉ làm như không nghe, nhưng trong lòng thì thầm mắng hắn: "Đồ con nít điên khùng ấu trĩ!"

Đúng lúc ấy, Yến Yến vạch đám lá ra, giọng đầy tiếc nuối: "Cô nương, quả dưa này hỏng rồi."

Không ngờ khi được lật ra, quả dưa tưởng đã hoàn toàn thối nát kia lại chỉ bị hỏng một mảng, mà chỗ bị hư lại ở phía đối diện với mặt đất, không phải phần tiếp xúc với thổ nhưỡng như thường thấy.

Hôm qua còn vừa có cơn mưa đi qua, trên phần dưa bị thối còn lấm tấm dấu vết như từng bị vật gì gặm qua.

Tư Nam nhìn kỹ, lập tức hiểu ngay, chẳng phải chính là quả dưa Tống Thanh Thư hôm nọ cố ý muốn sờ sao. Quả nhiên, từ sau lần ấy nó không lớn thêm nữa, gần đây nàng vì bận đào hồ sen mà không chú ý, ai ngờ đã bị sờ hỏng mất rồi.

Xem ra, cổ ngôn quả nhiên không sai.

Tống Thanh Thư đương nhiên cũng thấy phần dưa bị thối, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt đầy ý vị của Tư Nam, lập tức hiểu nàng đang nghĩ gì. Một cơn tức giận dâng lên trong lòng hắn, sắc mặt lạnh ngắt, hừ giọng: "Không phải ta sờ mà hỏng."

Cảm thấy lời này còn có ẩn ý dễ bị hiểu sai, hắn lập tức chỉ vào quả dưa, nghiêm trang bổ sung: "Ta căn bản chưa từng chạm vào."

Thấy hắn hơi mất vui, Tư Nam chớp mắt mấy cái, rồi quay sang dặn dò đám gia nhân: "Được rồi, được rồi, Đoan Vương gia đã nói là chưa chạm vào, các ngươi đừng nghĩ lung tung nữa."

Yến Yến liền nhanh miệng phụ họa: "Đúng đúng đúng, có khi bị cái gì cọ qua cũng nên…"

Tống Thanh Thư: "……"

Lúc bổ dưa hấu, Tư Nam đâm thẳng một nhát dao vào bụng quả dưa, dọa Cẩm Sắt giật mình.

Tư Nam đắc ý rạng rỡ, xẻ dưa ra rồi lắc lư đầu cổ: "Quê ta á, khai dưa phải có nghi thức. Chúng ta gọi là sát dưa, đã gọi là sát dưa, tự nhiên chính là phải sát như vậy."

Tống Thanh Thư đứng bên cạnh khẽ cười khinh miệt. Thời gian dài chung đụng, hắn mới phát hiện tính khí của Nặc Nặc vốn dĩ rất phóng túng, hoàn toàn là một tiểu yêu thích bỡn cợt, miệng đầy ngụy biện kỳ quái khiến người vừa buồn cười vừa bất lực. Nghĩ lại dáng vẻ cố chấp như dao nhọn lúc trước, giờ đây đúng là như hai người khác nhau.

Hàn dưa rất ngọt, lại do chính tay mình trồng, cho nên Tư Nam ăn vô cùng hài lòng, kết quả đến tối liền đau bụng.

Tống Thanh Thư thấy thế, không nhịn được cười mỉa mai: "Vốn ngươi ăn nhiều nhất, cứ như cả mấy đời chưa từng ăn hàn dưa vậy. Tính hàn nặng thế kia, mai lại ăn nữa là vừa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!