Chương 20: Chu toàn ngày thứ 20

Tống Thanh Thư kỳ thực tửu lượng cũng chẳng khá hơn là bao, uống chưa được bao nhiêu thì hai gò má đã ửng đỏ. Nghe nàng hỏi, hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, mơ màng mang chút ngây ngô như trẻ nhỏ. Hắn nâng mặt nàng lên, nghiêng sang trái ngắm một hồi, lại ngắm sang phải, rồi bất chợt cúi xuống hôn một cái lên mỗi má nàng, ngốc nghếch bật cười:

"Hắc hắc hắc hắc… Không biết a, Nặc Nặc."

Trong miệng hắn còn lẩm bẩm mấy từ rời rạc như "họa"… "mộng"… chẳng nghe ra được đầu đuôi.

Tư Nam thì vừa buồn cười vừa chực khóc, bị Yến Yến dìu vào phòng, giữa đường lại nhất quyết đòi ôm Tiểu Bạch ngủ, khiến Yến Yến và Cẩm Sắt cùng đám nha đầu xoay như chong chóng, còn phải vội vàng lôi con chó béo mầm đi tắm rửa. Cuối cùng sau một phen hỗn loạn, cũng đặt được hai người lên giường.

Một lát sau, căn phòng chìm vào yên tĩnh của buổi chiều tà. Ánh sáng trắng lạnh len qua khe giấy cửa sổ, nhưng bị màn trướng mềm mại chặn lại bên ngoài.

Tư Nam ôm Tiểu Bạch trong lòng, mở mắt nhìn trân trân, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn sang. Tống Thanh Thư ở ngay bên cạnh, ánh mắt tỉnh táo lạnh nhạt, sáng trong không vương chút men say nào…

Khi Tống Thanh Thư tỉnh lại, trong người chỉ thấy khó chịu. Hắn che trán ngồi dậy, vừa mở mắt ra đã thấy khắp phòng chìm trong một mảng đen kịt.

Trời đất tĩnh mịch u ám, tựa như cảnh giới ngoài cõi nhân gian mà Phật Đà đã vứt bỏ, hoàn toàn cách biệt với thế tục, không chút ánh sáng.

Ngực hắn như bị vật gì bóp chặt, đầu óc bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, lập tức hất tung chăn khâm bị, sắc mặt đầy sợ hãi, loạng choạng bước xuống giường, toàn thân run rẩy, giọng nói lạc đi trong kinh hoàng.

"Phúc Tử! Phúc Tử… Phúc Tử…"

Bên ngoài rất nhanh đã sáng lên ánh nến. Ánh lửa chập chờn, lay động mờ ảo, những điểm sáng nhỏ co rúm vài lần rồi mới hoàn toàn ổn định.

Giọng Cẩm Sắt vội vàng vang lên: "Vương gia! Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tư Nam cũng bị đánh thức, dụi mắt, mơ hồ nhìn về phía hắn, lầu bầu: "Tống Thanh Thư… ngủ không được thì kêu cái gì vậy?"

Tống Thanh Thư quay phắt đầu lại, trong mắt vẫn hoảng loạn. Thấy Tư Nam đang ngồi ôm chăn mơ mơ màng màng nhìn mình, hắn vội vàng chạy tới, bổ nhào lên giường, mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, lời nói dồn dập: "Nặc Nặc, ngươi ở đây… ngươi ở đây thật… tối quá… ta không nhìn thấy…"

Tư Nam bị hắn ôm chặt đến ngơ ngác, mặt đầy vẻ không hiểu nổi.

Đã bị đánh thức như vậy, hai người tự nhiên không ngủ lại được nữa.

Tư Nam bị hắn ôm chặt không buông, vốn định đẩy ra, nhưng nghĩ nghĩ lại nhịn xuống: "Vương gia, hôm nay ngươi ăn uống vui vẻ, phải đáp ứng ta một chuyện, cũng không coi là quá đáng, đúng không?"

Tống Thanh Thư chỉ hừ khẽ một tiếng, tỏ vẻ nàng làm hắn cụt hứng. Tay đã luồn vào trong vạt áo nàng, chạm đến một mảng da thịt mềm mịn ấm nóng.

Nỗi sợ đối với hắn trong lòng Tư Nam, từng chút từng chút một đang bị bào mòn. Nghĩ cho cùng, hắn cũng chỉ là một nam nhân, thậm chí là một nam nhân còn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Ngay cả d*c v*ng cũng chẳng che giấu được.

Nàng đưa tay chặn lại nụ hôn vội vàng của hắn, ngón tay thon dài đặt lên môi hắn, ánh mắt bình tĩnh sáng rõ, giọng nói nhanh gọn: "Tống Thanh Thư, rốt cuộc có đáp ứng hay không? Đừng dông dài như nữ nhân."

Tống Thanh Thư nghe vậy có phần không kiên nhẫn, hất tay nàng ra, thở gấp, một bên cởi khuy áo cho nàng, một bên thấp giọng dỗ dành: "Được, đều theo ngươi… ngoan nào, Nặc Nặc…"

Hắn ghì tay nàng lên vai, vừa cúi người xuống, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ấy, Tư Nam đã lập tức quay đi trước.

Nàng hiểu rõ, lúc này chưa thể, mọi thứ phải từ từ, ép không được.

Ánh trăng đặc quánh, sâu thẳm như nước, tiếng côn trùng ngoài sân thưa thớt vang lên, dần dần lan ra trong đêm.

Tiếng va chạm khe khẽ ngoài song cửa như khiến ngay cả ánh trăng cũng trở nên e lệ. Màn mây mỏng nhẹ tựa lụa sa, phủ lên tất cả những cảm xúc sâu kín, yêu, hận, thương, đau… đều bị che mờ trong hơi sương mờ ảo.

Khi hoa sen trong hồ đã lác đác nở rộ, những đài sen nhỏ bé cũng bắt đầu nhô lên một đóa, hai đóa, giữa hè đã đến rất gần.

Lão Tiền cùng Tư Nam vui như mở hội, thường bưng ghế con canh chừng bên vườn hoa. Mười cây hàn dưa (dưa hấu) do được bón phân đầy đủ, chăm sóc kỹ lưỡng, nên mỗi gốc đều xanh biếc chắc khỏe, ẩn dưới giàn dây leo và lá lớn, từng quả dưa căng tròn, trông kết quả vô cùng khả quan.

Trong khi đó, đám ăn chơi đàng đ**m ở đường Chu Tước của Ngọc Kinh thành cũng giật mình phát hiện: đã lâu rồi không thấy vị "Diêm Vương sống" Tống Thanh Thư xuất hiện nơi phồn hoa, thì giữa hè đã lặng lẽ kéo đến.

Hai bên đường, lá khô vàng rủ xuống, tiếng ve kêu râm ran phiền muộn chẳng dứt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!