Chương 2: Chu toàn ngày thứ hai

Nàng đưa tay lau nước mắt, run rẩy như chú chim non trong lòng hắn. Thấy sắc mặt hắn dường như dịu đi đôi chút, nàng liền nhỏ giọng nói:

"Nàng ta… tội không đến chết. Vẫn là nên mau tìm đại phu đến trị thương đi."

Tống Thanh Thư ôm lấy bờ vai gầy yếu của Tư Nam, tay cầm khăn vụng về thay nàng nhẹ nhàng lau lệ, ánh mắt ngập tràn yêu thương, giọng nói cũng thấm đẫm nhu tình:

"Quả nhiên Nặc Nặc của ta có tấm lòng nhân hậu."

Hắn phất tay một cái, xem như đã đáp ứng. Đám bà tử trong viện thấy vậy vội vàng đỡ nữ nhân kia, hấp tấp dìu đi.

Tư Nam lại lần nữa bị thả rơi vào trong cơn hoảng loạn dày đặc. Nàng nhìn ánh sáng yếu ớt hắt từ đèn nến như những mũi kim vàng, lòng run lên từng chập.

Trong phòng, đám nha hoàn đã lui hết ra ngoài. Không khí lại lần nữa trở nên ngột ngạt. Bóng dáng cao lớn phủ lên người nàng, khiến toàn thân Tư Nam cứng đờ.

"Làm sao vậy?" Người kia rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của nàng, ghé đầu vào cổ nàng, khẽ m*t khẽ hôn, giọng nói khàn đục như bị mất tiếng.

Tư Nam không kìm được mà nuốt khan một ngụm nước bọt. Nỗi sợ hãi quá mức dâng trào, cảnh tượng bàn tay bị chặt lúc nãy dường như vẫn đang lập loè trước mắt nàng.

Tinh thần nàng trở nên hoảng hốt. Đột nhiên thấy Tống Thanh Thư giơ tay, Tư Nam lập tức thất kinh hét lên, dùng sức đẩy hắn:

"Cút đi! Ngươi cút ngay đi!"

Tống Thanh Thư còn chưa kịp chạm vào má nàng, nàng đã run rẩy thét chói tai. Hắn không giận mà bật cười khẽ, giọng nói ôn nhu như dỗ dành:

"Nặc Nặc, ngoan nào."

Tư Nam nhìn thấy vẻ nhu hoà trên gương mặt hắn, thanh nhuận như nước, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra… mà chính sự điềm tĩnh ấy lại càng khiến nàng sợ hãi hơn. Khóe mắt nàng như muốn rách ra, toàn thân run bần bật, không ngừng lùi dần về phía trong giường, nàng sợ hắn… sợ đến chết.

May thay, bên ngoài vang lên giọng Phúc Tử:

"Vương gia, ở Vạn Hi lâu… những người khác vẫn đang chờ ngài."

Theo tiếng bước chân dần xa, toàn thân Tư Nam đổ sụp xuống giường. Trên lưng là một tầng mồ hôi lạnh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Đêm đã về khuya. Tư Nam chỉ thấy mình mỏi mệt rã rời. Nàng ôm lấy vai mình, chui đầu vào chăn gối, khói hương mờ nhạt lượn lờ bên tai… chẳng biết từ khi nào, nàng thiếp đi trong cơn run rẩy.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, ánh dương đã lên cao. Nha hoàn sớm mở cửa sổ, song sắc trời vẫn u ám mờ mịt, chẳng khác nào trái tim nàng trống rỗng vô lực.

"Cô nương, tối nay trong phủ có người tới diễn tuồng, ngài có muốn ra xem không?" nha hoàn thấy nàng trên giường có động tĩnh liền dè dặt lên tiếng hỏi.

Tư Nam ngồi như tượng sáp khô ở đầu giường, dường như không nghe thấy gì. Mãi một lúc lâu sau nàng mới khẽ lắc đầu.

Nha hoàn thất vọng cúi đầu, giấu đi ánh nhìn thương xót trong mắt, rồi lại đến đỡ nàng dậy rửa mặt, vừa làm vừa lải nhải:

"Cô nương, hoa nghênh xuân trong viện dường như sắp nở rồi, hay ngài ra ngoài dạo một vòng đi? Vương gia thấy ngài buồn bã nên đặc biệt mời gánh hát tới, còn ban thưởng cho mọi người ra xem nữa đấy."

Con ngươi trống rỗng của Tư Nam hơi lóe sáng, nàng nhìn về phía tiểu nha hoàn:

"Mọi người?"

Từ khi tới đây, nàng rất hiếm khi được thấy người lạ. Ba tháng đầu, nàng gần như sống những ngày không ánh mặt trời.

Tiểu nha hoàn liên tục gật đầu:

"Phải, Vương gia đích thân nói vậy. Có điều cô nương ngủ say nên không nghe được thôi."

"Hắn… sáng sớm đã trở lại?" Tư Nam sợ tới mức toàn thân run lên, may mà khi ấy nàng vẫn chưa tỉnh dậy.

"Nặc Nặc tỉnh rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!