Tư Nam bị hắn siết chặt trong lòng ngực, cả người mệt rã rời, mí mắt sắp sụp xuống muốn ngủ gục thì ngay khoảnh khắc đó, lại bị sự cuồng nhiệt đột ngột kia kích đến đỏ hoe khóe mắt, bật kêu thất thanh.
Trong chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trước mắt kim quang tản ra như sao vỡ, tựa có một đóa hoa nổ tung trong óc. Một đêm vất vả, lại thêm bao phen dày vò kịch liệt, nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa, hôn mê ngất đi.
Tống Thanh Thư ôm nàng ngâm thêm một lát rồi mới bế ra khỏi nước.
Sau khi trở về, Tư Nam mệt nhoài cả người chỉ muốn được tẩy sạch rồi ngủ bù cho thỏa. Hôm nay hắn không có việc gì, vốn còn muốn ở lại bên nàng, nhưng vừa quấn quýt đã không nén được mà lại nổi lửa.
Nhìn gương mặt trắng hồng như phấn vì kiệt sức mà mê man, cả thân thể rũ mềm vô lực, hắn hồi tưởng dư vị vừa rồi, nhất thời nhiệt nóng lại dâng trào. Tống Thanh Thư cầm áo ngủ, một phát quấn lấy cả hai người rồi ôm nàng trở về phòng.
Tiểu Bạch đang nằm bò dưới giường, hai tai dựng thẳng, đôi mắt tròn vo ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.
Tống Thanh Thư vừa nhấc chân định đá nó, lại bất chợt nghĩ tới dáng vẻ Nặc Nặc ôm con cẩu béo này, trên má là lúm đồng tiền như nở hoa, liền thu chân lại.
"Cái đồ vật nhỏ, lưu cho ngươi một mạng."
Hắn vừa đặt Nặc Nặc xuống giường, kéo chăn phủ kín, thì bên ngoài đã vang lên giọng của Phúc Tử.
Phúc Tử thấy chính con nuôi của Ninh Hải công công tự mình tới, gặng hỏi thì đối phương lại nói không rõ, trong lòng lập tức nhảy dựng, vội vàng chạy về hậu viện: "Vương gia, trong cung có người đến… Vương gia…"
Tư Nam tỉnh lại thì đã là lúc hoàng hôn, gió nhẹ nổi lên, dường như thoang thoảng có mùi hoa lạ len qua chóp mũi, khiến cái đầu vẫn còn mê man sau khi hôn mê được thanh tỉnh đôi chút.
Nàng chưa mở mắt, chỉ cảm giác có một giọt nước lăn từ khoé mắt xuống, giống hệt giọt sương sáng sớm đọng trên đầu lá non, chực chờ rơi mãi mà không được. Bàn tay nàng siết chặt lấy góc chăn gấm, khẽ run.
Trong lòng Tư Nam ngập tràn lo lắng và sợ hãi. Nàng mới hơn mười bảy tuổi, nếu đặt vào đời trước, thì vẫn còn đang học trung học, đúng lúc tuổi thanh xuân bồng bột, phiền muộn vì bài vở và vì yêu thầm một cậu bạn nào đó.
Thế nhưng hiện tại, nàng lại phải suy nghĩ đến chuyện sinh tử của bản thân, thậm chí hoảng loạn vì khả năng mình sẽ mang thai. Trước đây mơ hồ xuề xoà, còn có thể tự dối mình, nhưng đến lần này, suy nghĩ kỹ mới nhận ra khoảng cách nguy hiểm đã gần kề.
Nàng nếu thật sự muốn tìm đường sống để đào thoát, thì trước tiên phải sống cho tốt. Tuyệt đối không thể để bản thân bị trói buộc ngay từ đầu. Chấp nhận số phận… chưa bao giờ là tính cách của nàng.
Chợt như nhớ ra điều gì, Tư Nam hoảng hốt kêu lên: "Yến Yến, Yến Yến…"
"Ai da, cô nương, nô tỳ đây." Từ trong sân truyền đến tiếng đáp của Yến Yến, sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy vào. "Cô nương, ngài tỉnh rồi ạ?"
Tư Nam thấy sau lưng nàng ấy còn có cả Cẩm Sắt đi theo, nhưng nàng không rảnh bận tâm:
"Yến Yến, đi lấy giúp ta một đơn thuốc."
Yến Yến hoảng hốt lo lắng: "Cô nương, thuốc gì ạ? Ngài khó chịu ở đâu? Ta đi bẩm Vương gia nhé, hoặc là ta đi gọi đại phu đến trước?"
Tư Nam nhìn nàng ấy chằm chằm, lý trí chợt dội lại. Trong lòng thầm kêu không ổn, Yến Yến là người của Tống Thanh Thư, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ báo lại.
Yến Yến thấy nàng như ngây dại, đôi mắt đen láy trợn tròn, không khỏi càng thêm sốt ruột:
"Cô nương, ngài không khỏe sao? Chờ một chút, nô tỳ đi gọi đại phu."
Tư Nam vội vàng đưa tay giữ nàng lại, nhưng tay còn yếu, chỉ chạm được rồi hụt mất.
Cẩm Sắt nhanh tay giữ lấy Yến Yến, trên mặt mang theo nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trấn định: "Yến Yến, ngươi đừng vội."
Rồi nàng ta quay sang Tư Nam, chậm rãi nói: "Cô nương sắc mặt hơi tái, trán còn mang mồ hôi, hẳn là bị kích động quá mức, chắc là cần một thang thuốc an thần trước?"
Tư Nam như bị giọng nói bình tĩnh ấy làm dịu đi, không khỏi khẽ gật đầu: "Đúng vậy… Yến Yến, ngươi đi sắc một thang thuốc an thần."
Chờ Yến Yến rời đi, Cẩm Sắt mới nhìn lại Tư Nam, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương muốn tìm loại thuốc gì?"
***
Lúc này Tống Thanh Thư đang phải đối mặt với áp lực nặng nề vô hình dưới ánh mắt âm trầm của Gia Ninh Đế. Dù vậy, hắn vẫn không chút hoảng loạn, còn ung dung nhìn sang Lưu đại nhân, trên mặt mang vẻ lo lắng chân thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!