Chương 12: Chu toàn ngày 12

Bà tử không chút nương tay, ấn mạnh Tư Nam quỳ xuống: "Quỳ cho tử tế vào, nhân đó mà tự xét lại lỗi của mình."

Đến lúc này, Tư Nam hoàn toàn hiểu rõ, hôm nay bọn họ đến đây là để trừng trị nàng, mà nguyên nhân tất nhiên không ngoài Tống Thanh Thư.

Khi hai bà tử rời đi, cánh cửa cũng bị đóng kín lại, kéo theo một luồng gió nhẹ lùa vào, khiến hai cây nến đỏ thô cắm trước tượng Quan Âm cũng khẽ run lên dưới ánh lửa lay động.

Tư Nam hướng về Bồ Tát khấu hai cái, thấp giọng thì thào: "Bồ Tát, không phải ta không thành tâm, chỉ là bụng ta giờ trống không, đầu gối cũng chẳng còn chút sức lực nào, xin người chớ trách."

Nói rồi nàng ngồi luôn xuống đệm bồ đoàn, đảo mắt đánh giá xung quanh, nơi này chỉ là một gian Phật đường bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Nàng hơi khó hiểu: Thái hậu nương nương làm sao biết đến nàng? Tống Thanh Thư gây ác sự, chắc chắn sẽ giấu nhẹm với mẫu thân hắn, thế nhưng hôm nay tình thế lại như thể chính nàng mới là kẻ làm điều sai trái.

Tư Nam trong nháy mắt mất hết thiện cảm với vị Thái hậu kia. Tân đế Đại Dung đã lên ngôi nhiều năm, nghe nói là do một tay Thái hậu gian lao phò trợ, quốc gia phồn thịnh cũng nhờ bà ta đóng góp. Tư Nam vốn tưởng rằng Thái hậu của triều này hẳn là một nữ nhân xuất chúng đầy phong thái.

Ánh chiều tà dần ngả, nhịp điệu nơi hoàng cung tầng tầng điện ngọc cũng trở nên chậm rãi.

Cửa điện Nhân Từ Điện đã khép chặt, nhưng không sao ngăn nổi ánh vàng từ trên mái đổ xuống, lướt qua song cửa sổ, chiếu thẳng lên bệ án nơi đặt tượng ly thú dát vàng, giữa làn khói đàn hương bảng lảng, ẩn trong đó là một tiếng gầm giận dữ từng đợt truyền ra.

"Hỗn trướng! Ngươi nói đi, chuyện này… rốt cuộc có phải do ngươi làm không?"

Vị Gia Ninh Đế trẻ tuổi đập mạnh lên long án những tiếng "bằng bằng" vang dội, đến mức bàn tay cũng tê rát. Y giận dữ trừng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đứng thẳng phía dưới, quát lên lần nữa: "Ngươi có làm hay không?"

Tống Thanh Thư trên mặt vẫn một vẻ phúc hậu vô hại. Vốn dĩ hắn đã có dung mạo tuấn lãng thoát tục, nay lại mỉm cười vừa phải, tựa như trong sáng thuần lương không vết nhơ, khiến người ta khó lòng hoài nghi.

"Ca ca, chuyện như vậy ta sao có thể làm? Ngài tin ta đi mà~"

Gia Ninh Đế nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, mặt mày nghiêm túc: "Tống Thanh Thư, trẫm thì tin ngươi. Nhưng người khác làm sao tin? Lưu gia đã dâng một bản sớ đến ngự tiền của trẫm, liệt kê từng khoản một, tất cả đều chỉ thẳng vào ngươi. Nói xem, ngươi có phải đã giết người hay không?"

Tống Thanh Thư hơi thu lại ánh mắt, đôi mắt đào hoa lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng lời nói lại đầy vẻ oan ức: "Hoàng huynh, sao có thể giận dữ như vậy? Trong Ngọc Kinh thành này thiếu gì kẻ hoang đường ăn chơi trác táng, chẳng lẽ cứ có người chết là đổ hết lên đầu ta sao…?"

Hắn còn nhỏ giọng lẩm bẩm, cố ý nói đủ lớn để Gia Ninh Đế nghe được: "Hơn nữa, Lưu gia kia cũng là đáng đời, chết trên bụng nữ nhân, cũng đâu có gì vẻ vang…"

"Hỗn trướng! Ngươi còn dám mở miệng?" Gia Ninh Đế tức đến run tay, gương mặt đầy vẻ hận không thể rèn sắt thành thép: "Tiện nhân kia có phải là nha đầu ngươi nuôi ở biệt viện ngoại thành không? Ngươi có phải cố ý làm như vậy? Có phải vì ghi hận gã từng xông vào phủ ngoại thành của ngươi, nên mới giết người diệt khẩu?"

Bị chất vấn tới phiền lòng, Tống Thanh Thư hất tay áo một cái, vẻ vô lại hiện rõ, thẳng thắn ngồi bệt xuống thảm đỏ trước ngự án, bộ dáng rất không cam tâm phối hợp.

"Hoàng thượng, dù sao ngài cũng đã nhận định rằng là ta làm. Vậy chẳng bằng giao ta cho Đại Lý Tự đi, xem như xong. Dù sao ngài trước nay vẫn là như thế, có mẫu hậu đau lòng chống cho ta lưng, gì ta cũng không sợ……"

Gia Ninh Đế nghe đến hai chữ "mẫu hậu" thì lập tức đau đầu, đưa tay ôm trán: "Ngươi chớ có ỷ mẫu hậu che chở liền muốn làm bậy! Trẫm bao nhiêu năm nay ngày ngày khuyên răn, ân cần chỉ dạy, ngươi lại coi như gió thổi bên tai, lười biếng buông thả như thế… Về sau làm sao hiệp trợ…"

Tống Thanh Thư vừa nghe liền biết vẫn còn đường sống, vội vàng thuận thế trèo lên, gọi một tiếng vô cùng thân thiết: "Ca, ta thật không làm chuyện ấy, ngài tin ta đi."

Hắn lại cẩn thận quan sát sắc mặt Gia Ninh Đế, thấy lông mày đối phương hơi giãn ra, lập tức nhân cơ hội sắt còn nóng mà rèn tiếp:

"Ca, dù sao ngườii làm hoàng đế, thiên hạ vui vẻ, vạn dân kính ngưỡng là ổn thỏa rồi. Ta đây làm một tên Vương gia nhàn tản vô dụng càng đủ sống. Ngài không cần phong đất, cũng không cần sai sử việc gì, ta cứ ở lại Ngọc Kinh, ngày ngày bầu bạn bên ca và mẫu hậu……"

Gia Ninh Đế nhíu mày liếc hắn một cái, trong ánh mắt vừa hận vừa bất lực, một cước đá tới—tất nhiên là đá hụt— "Cút đi! Lần sau còn tái diễn loại chuyện này, tiểu tử thúi nhà ngươi xem ta có đánh chết ngươi hay không!"

Lời vừa dứt, xưng hô cũng từ "trẫm" hóa thành "ta", đó đã là tín hiệu rõ ràng của "một điều nhịn chín điều lành".

Tống Thanh Thư vừa lui ra ngoài vừa quay đầu, còn cười tươi rói: "Ca cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bản thân có bất kỳ cái cớ nào khiến người ta hoài nghi có ý tranh đế vị! Ta nhất định sẽ làm một nhàn tản Vương gia hết sức chuẩn mực……"

Gia Ninh Đế tuy ngoài miệng đánh mắng không ngừng, nhưng rốt cuộc người này là huynh đệ cùng lớn lên từ thuở nhỏ, trong lòng vẫn mong hắn bình yên tốt đẹp. Nghe hắn nói ra mấy lời này, trong lòng vừa tức mà lại có chút vui mừng.

Người khác đều sợ hoàng gia huynh đệ bất hòa, dẫn đến triều cục đại loạn. Nhưng ở trên người Gia Ninh Đế cùng Tống Thanh Thư, chuyện ấy căn bản không thành vấn đề.

Từng có lần, Từ An Thái hậu hỏi Tống Thanh Thư: "Thư Nhi trưởng thành rồi, có từng nghĩ làm hoàng đế chăng?"

Khi ấy mọi người đều nín thở nhìn hắn, tiểu tử này lại mạnh mẽ dựng cổ, lớn tiếng hô lên: "Làm hoàng đế thì có gì vui? Ca ta làm là được rồi. Ta chỉ cần theo phía sau làm kẻ ăn chơi tiêu dao là tốt lắm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!