Chương 11: Chu toàn ngày thứ 11

Tống Thanh Thư lúc ra cửa, tự mình nới lỏng đai lưng, lại thuận tay chỉnh chỉnh cổ áo, trên cổ áo còn dính chút gì đó, khiến hắn thoáng cau mày. Ban đầu hắn còn thấy không vui, nhưng nghĩ đến thái độ hiện giờ của Nặc Nặc đã tốt hơn trước không ít, liền tạm bỏ qua.

Còn chưa kịp dặn dò gì thêm, Phúc Tử đã vội vã chạy tới.

Phúc Tử sắc mặt mang theo vẻ sốt ruột, nhanh chóng ghé sát vào tai chủ tử thấp giọng bẩm:

"Vương gia, vị Lưu đại công tử kia… hình như chuyện này đã ầm ĩ lớn lên rồi."

Tống Thanh Thư chẳng thèm để tâm, khẽ cười lạnh, khóe môi toàn là ý khinh miệt: "Hừ, chỉ là một tên ngu xuẩn thôi. Đã chết thì chết, Nặc Nặc có mềm lòng, nhưng bổn vương thì không."

Phúc Tử nghe vậy, trong lòng bỗng rùng mình, dù sao đó cũng là công tử nhà mệnh quan triều đình. Đêm đó hắn ta vốn tưởng Lưu đại công tử có thể thật sự giữ được cái mạng, ngờ đâu Vương gia vẫn xuống tay hạ thủ.

Hắn ta không kìm được run lên một cái. Đã bao lâu rồi hắn ta chưa bị nỗi sợ này siết chặt đến vậy.

Tư Nam thấy Tống Thanh Thư đã rời đi, liền cầm mấy hạt dưa hấu mập mạp trong tay, cùng Yến Yến đi đến khu vườn hoa kia. Lão Tiền vẫn đang loay hoay chăm đất, chuẩn bị làm cho đất tơi xốp hơn.

Lão Tiền chống cuốc, nở nụ cười thật thà: "Cô nương, chờ đến sáng mai, chúng ta rải hạt xuống, không quá bảy ngày là nó sẽ nảy mầm thôi…"

Tư Nam nhìn gương mặt đầy hứng khởi của ông ta, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hâm mộ. Ông ta làm thợ trồng hoa, tình cảm dành cho hạt giống và thổ nhưỡng sâu sắc đến thế. Còn nàng… đã rất lâu rồi không còn biết đến cảm giác vui mừng đơn giản như vậy.

"Lão Tiền, đưa cái cuốc đây, ta làm thử một đoạn."

Lão Tiền hoảng hốt, vội vàng xua tay lia lịa: "Không được không được, cô nương, ngài chỉ cần xem là được rồi. Việc nặng thế này cứ để lão làm cho!"

Nhưng Tư Nam không chấp nhận từ chối, trực tiếp nhận lấy cái cuốc, bắt đầu cuốc đất, động tác tuy chưa thật thành thục, nhưng cũng khá có dáng dấp, gọn gàng từng nhịp một.

Lão Tiền nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, đầy vẻ ngạc nhiên: "Cô nương… thì ra ngài biết làm sao?"

Ông ta quả thật rất bất ngờ, cái ngày cô nương này mới tiến phủ, trông cứ như một đoá mẫu đơn kiêu sa nở rộ, dáng vẻ điển hình của tiểu thư nhà quyền quý, làm sao ngờ được nàng lại biết thực hiện những công việc đồng áng như vầy.

Tư Nam cố sức nâng cuốc bổ xuống, đất bùn đã được xới trước nên mềm xốp, mỗi nhát đều phá ra rất dễ dàng. "À, trước kia bà ngoại ta thích trồng rau, ta cũng hay đứng bên cạnh giúp một tay."

Yến Yến thấy thú vị, cũng nhào xuống cùng làm. Ba người hợp lực, chỉ một lúc đã cuốc xong cả thửa đất phủ đầy hoa, rồi chia luống ngay ngắn.

Buổi tối, Tư Nam lại ăn hết một chén cơm đầy. Trên bàn còn có canh gà ác hầm đông trùng hạ thảo, xem ra Tống Thanh Thư đã nghe lời đại phu nói. Hắn rõ ràng không muốn nàng chết quá sớm, vì thế nàng cũng dứt khoát hung hăng uống liền ba chén canh.

Yến Yến đứng cạnh nhìn mà trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô nương mấy ngày trước còn trắng bệch mỏng manh, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió cũng đủ quật ngã, hiện giờ đã chịu ăn uống, thân thể sắp khôi phục, đến lúc đó chắc chắn Vương gia sẽ càng thêm sủng ái.

Đêm ấy vô cùng yên ổn, Tư Nam ngủ một mạch đến sáng, tỉnh lại mới phát hiện Tống Thanh Thư thế nhưng lại không đến.

Mặt trời mới nhô lên, ánh sáng đầu ngày rải xuống như những sợi chỉ vàng nhạt. Lúc này trời sáng mà không chói, ánh nắng len qua kẽ lá, chiếu lên đám hoa cỏ thấp nơi mặt đất, như mưa móc nhuốm sương, tất cả đều là khí tức sinh trưởng đầu xuân.

Tư Nam mang theo hạt giống dưa hấu ra vườn, lão Tiền đã đến từ sớm và đang chờ.

Ông ta đào sẵn một mảnh đất nhỏ độ một bước, rồi quay lại nói với Tư Nam: "Cô nương, chúng ta phải ươm giống trước, chờ hạt nảy mầm, rễ phát triển ổn định rồi mới đem ra trồng phân luống…"

Tư Nam chăm chú lắng nghe. Mảnh vườn hoa chừng mười thước vuông này, nếu muốn trồng cho tốt, đại khái cũng chỉ có thể gieo khoảng mười gốc dưa hấu, giữa chừng còn phải bón phân không ngừng.

Nàng cũng không để bụng, vốn nàng đâu phải đơn thuần chỉ để trồng dưa hấu. Chờ gieo xong hạt rồi tưới nước xong, nàng lại bắt đầu chạy vòng quanh vườn hoa; hiện giờ vừa vận động một chút, chân cẳng đã dần không còn nhức mỏi như trước.

Sáng sớm, nàng lại một hơi ăn hết hai cái bánh bao thịt, còn uống sạch đầy một chén cháo kê.

Vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, đã thấy Phúc Tử vội vàng chạy tới, cả mặt đầy mồ hôi, không biết từ chỗ nào hấp tấp quay về.

Phúc Tử còn chưa kịp lau mồ hôi, đã vội mở miệng: "Cô nương, Thái hậu nương nương nói muốn gặp ngài, ngài mau thu dọn một chút, theo ta vào cung."

Toàn thân Tư Nam khẽ run lên, Thái hậu nương nương muốn gặp nàng? Một kẻ vô danh không họ như nàng, Thái hậu gặp nàng để làm gì?

Nhưng nàng không thể không đi. Trong thời đại này, quyền lực là lá bùa giữ mạng tốt nhất, nàng còn chưa muốn ch·ết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!