Giữa năm học lớp mười, vào một buổi tối đầy gió, buổi tối của sự giao mùa, có lẽ đông đang về, tôi đã mơ một giấc mơ kì lạ, chi tiết giấc mơ đó như thế nào thì giờ tôi đã quên. Tôi thường quên những giấc mơ đã đi qua. Cách đây 2 năm hình như tôi vẫn nhớ rõ lắm, giờ thì tôi lại đánh rơi mất rồi. Nhưng có một điều, tôi nhớ rất rõ hình ảnh cỏ dại, và bàn chân người con trai bước rất nhanh trên đám cỏ ấy.
Thậm chí, đến tận giờ tôi vẫn ngửi thấy mùi cỏ dại, và tiếng chân người con trai đó trong giấc mơ năm xưa của mình. Bỗng một cơn gió mạnh, hất tung rèm cửa sổ về phía tôi đánh thức tôi dậy. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang được để ngay trên đầu trong khi ngủ. Có tín hiệu báo một cuộc gọi nhỡ. Một số cố định lạ. Như bình thường, có lẽ tôi sẽ bỏ qua nhưng lần này không hiểu sao tôi lại tò mò gọi lại….
….
Nhà văn Dịch Phấn Hàn có nói đại ý rằng, đối với những người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm thì ngay từ cái nhìn đầu tiên bạn đã biết được mình sẽ yêu người đó hay không, hoặc giả có tiến đến một mối quan hệ nào đó không. Tôi nghiệm ra đúng lắm, mặc dù ở cái tuổi mười sáu ấy khi ấy thì tôi chả có tí gì gọi là kinh nghiệm tình trường cả, nhưng sau cuộc nói chuyện qua điện thoại ấy tôi linh cảm rồi cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Và cuộc sống của tôi bắt đầu không còn tĩnh lặng nữa, dường như tôi bước đầu tự chịu khuất phục sau cái giọng nam rất trầm và ấm ấy. Phảo nói là rất trầm và ấm. Tôi chủ qan mà cho rằng người con trai này không giống với những người con trai tầm thường khác xung quanh tôi, chỉ từ một giọng nói qua điện thoại, tôi đã chủ qan thêu dệt cho mình hình ảnh người con trai ấy với bao mơ mộng.
Hai tuần sau với những xáo động của những tin nhắn qua lại, mà khởi đầu là một tin nhắn chúc ngủ ngon nhầm số của Kiên ( tên chàng trai ấy) vào điện thoại của tôi, chúng tôi hẹn gặp nhau. Tôi đã rất tự tin vào mình mà không biết được rằng, sự tự tin này sẽ có lúc phản bội tôi.
Tôi đã xốn xang chờ đợi rất nhiều, và chuẩn bị kỹ lưỡng gần như là hoàn hảo cho buổi hẹn hò đầu tiên. Lúc đấy, tôi đã nghĩ con tim mình đang bắt đầu đập những nhjp đập của tình yêu, mặc dù chưa hề biết mặt mũi Kiên thế nào. Nhưng đến bây giờ thì tôi nghĩ đó là một sự hiếu thắng thì đúng hơn. Một sự hiếu thắng trên con đường chinh phục của mình. Tuổi mười sáu! Mộng mơ, ngông cuồng và khờ khạo.
Đó là một buổi chiều đầu đông se lạnh và đầy gió. Chỉ mới năm giờ chiều, trời đã bắt đầu hoàng hôn. Trong tôi ngày hôm ấy, ngoài cảm giác xao xuyến cho buổi gặp mặt đầu tiên, còn là một niềm lâng lâng sung sướng dâng trào trong lòng vì mùa đông đã thật sự tràn về rồi. Tôi yêu mùa đông vô cùng. Không biết trên đời này có còn cô bé nào yêu mùa đông theo cách cảm nhận của tôi không.
Tôi yêu mùa đông bởi sự lãnh đạm của nó. Mùa đông làm người ta biết tự xoa dịu và làm ấm mình. Mùa đông bao trùm sự lạnh lẽo, buốt giá lên tất cả, những cũng chính mùa đông lại làm con người cảm thấy ấm áp. Tôi yêu mùa đông còn bởi vẻ trầm tư của nó. Bởi lẽ, hoạt động của con người thường trở nên chậm hơn trong thời tiết ấy. Nó nhắc tôi nhớ đến cái bếp lò nghi ngút khói của me ngày còn bé.
Mỗi khi trời lạnh tôi thường ngồi lì trước nó cả tiếng đồng hồ, tay hươ hươ trc lửa, mặt cúi xuống nhìn những cục than cháy bập bồng, và mê mẩn vì cảm giác gương mặt đang ấm dần và đỏ ừng lên, mặc cho mẹ ngồi bên cạnh vẫn đang xuýt xoa vì giá lạnh. Rôi những ngày đông ngồi chơi với bon trẻ con trong xóm, mấy đứa ngồi sát rạt lại gần nhau, rồi thủ thỉ nói chuyện râm ran từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Ngày đó, trong xóm có thằng Tồ rất thích nói chuyện và sang rủ tôi đi chơi, nhưng chẳng đứa nào dám hỏi thẳng thằng Tồ cả, vì nó rất cục tính và dễ mít ướt. Thế mà lần đấy, con Hiền "ngố" cả gan dám hỏi thằng Tồ trước mặt tất thảy bọn trẻ con chúng tôi: " Tồ này, có phải mày thích cái An ko? Bon tao biết hết rồi nhá, còn giả vờ nữa đi".
Đúng như tôi thầm đoán, mặt thằng Tồ đỏ ửng lên rất khó chịu. Chỉ cần nhìn gương mặt của nó lúc đỏ, thì băng giá mùa đông có lẽ sẽ tan đi hết. Nó đứng lên, nắm lấy tóc con Hiền, giật một cái rõ mạnh, mắt rưng rưng, hét lên một tiếng "Kệ tao!" rồi bỏ chạy. Con Hiền chắc đau quá, cũng khóc thét lên, rồi chửi vọng theo:" Bố nhà mày, thằng Tồ". Con Hiền là bạn thân của tôi ngày đó, nên hành động của thằng Tồ rõ ràng là không chấp nhận được, cùng lắm thì thừa nhận là có thích người ta, chứ có làm sao đâu. Sau hôm đấy, con Hiền không chơi với nó nữa, một số đứa trong xóm cũng thế, tôi thì lại càng ghét, không hẳn là ghét, mà chỉ vì muốn tỏ ra thái độ kiêu kì một chút vì biết nó thích mình. Mỗi lần thấy nó tôi cứ vênh mặt lên như không thấy, còn nó vẫn cứ lấm lét và ngại ngùng mỗi khi vô tình thấy tôi. Nhiều lần nhớ lại khoảnh khắc ây, thấy mình ngày trước sao quá đáng thế. Trẻ con thường rất vô tâm.
Ôi những mùa đông bé dại của tôi ngày ấy, đã trôi dần vào quá khứ và yêu thương vẫn như còn đong đầy trong kí ức, như một thước phim đang quay chậm lại.
…..
Tôi dừng xe trước một quán café mới mở trong một khu phố sầm uất như đã hẹn trc. Quán café với kiến trúc kiểu Hàn Quốc trông rất dễ thương. Những ô cửa kính nhỏ, những chiếc bàn dài trải khăn màu booc đô, những chiếc ghế bọc đậm kẻ caro và những chiếc đèn vàng nhỏ như làm ấm thêm không gian, để trông gương mặt ai cũng sáng bừng lên ấm áp. Trên tường treo những bức tranh Hà Nội cổ, nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là nét vẽ của họa sĩ Bùi Xuân Phái. Tôi đứng dậy nhìn xung quanh một lượt.
Không thấy dấu hiệu nhận biết nào về Kiên như anh đã báo trước. Tôi ngồi vào một chiếc bàn còn trống, sát cạnh ô cửa kính, trời vẫn nhá nhem màu hoàng hôn. Đồng hồ chỉ năm rưỡi chiều, tôi nhìn xung qanh thêm một lượt nữa, không có chiếc áo trắng có sọc đỏ nào như anh đã giao hẹn với tôi cả. Tôi chọn một ly mơ muối nóng, thức uống duy nhất vào mùa đông mà tôi thích. Tôi thích cái vị mặn mặn, ngọt ngọt của nước mơ, vị chua chua của quả mơ, và cái nóng ấm của ly nước trên tay mình. Mùa đông, tôi chỉ cần như thế đã thấy mình tịnh lắm rồi.
Một nhóm anh chị ngồi bàn phía trước tôi đang bàn chuyện rôm rả, chắc họ là sinh viên năm cuối, tôi nghe họ tranh luận về những bài luận văn. Hai từ "luận văn" lúc ấy với tôi nghe sao mà to tát thế. Có thêm 2 anh chị nữa, ngồi hơi xa cách tôi, hình như họ là một đôi, hình như họ đang giận nhau, chị con gái đang dằn dỗi, còn anh con trai thì trông rất khổ tâm.
Gần hơn một chút, một anh chàng mặc chiếc áo gió màu xanh đen, đeo cặp kính dày cộp, vừa nhấm nháp ly café vừa cúi gằm mặt vào một quyển sách, tôi đoán nó là một cuốn tiểu thuyết. Gần thêm một chút nữa, đối diện ngay bàn tôi ngồi, một anh chàng mặc áo màu đen có sọc trắng. Chưa kịp nhìn rõ mặt anh ta, tim tôi bỗng như có một luồng điện chạy qua rất nhanh khi thấy anh ta đang chăm chú nhìn tôi. Một gương mặt đạo mạo rất đàn ông. Thật bối rối, anh ta đang mỉm cười với tôi. Chưa kịp phản ứng lại, đã thấy anh chàng cầm ly nước trên bàn tiến về phía tôi:
- Cuối cùng thì em cũng đưa mắt nhìn về phía anh.
Không để tôi kịp trấn tĩnh, anh nói tiếp với một nụ cười rất ấm, ấm như giọng nói của anh vậy, một giọng nói quen thuộc:
- Anh quên chưa kịp nói lại với em rẳng chiếc áo trắng sọc đỏ, anh tìm mãi không ra, nên anh đành phải mặc một cái áo khác.
Hiểu ra vấn đề tôi ngước mắt nhìn anh kĩ hơn. Đôi mắt sâu, long mi dài, nụ cười rất sang và ấm áp. Một diện mạo hơn cả sự mong đợi của tôi. Cái cảm giác bị cuốn hút bởi gương mặt của một chàng trai nào đó ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ làm tôi thấy như có vật gì nằng nặng đi ngang qua lồng ngực.
Đó là lần hẹn hò đầu tiên và duy nhất cho đến tận lúc này vẫn cho tôi cảm giác thật sự thú vị. thỏa mãn và sung sướng. Dẫu cho bao nhiêu năm qua, và dẫu với bao nhiêu chàng trai khác nữa, vẫn không ai cho tôi được cái cảm giác ấy. Tôi nhớ, tôi thèm được đóng lại cái vai cô nữ sinh mười sáu tuổi, tự tin và kiêu hãnh với chàng trai của mình trong một quán café nhỏ.
Không bao giờ được như thế nữa, ngay cả người đó chính là Kiên, anh cũng không thể cho tôi thêm một cuộc hẹn nào thật sự thú vị như thế, mặc dù trong thời gian yêu nhau sau này, còn nhiều thứ hơn thế khiến tôi đê mê hơn.
Trong qán café ấy, chúng tôi nhìn nhau, chúng tôi trò chuyện, và chúng tôi mỉm cười. Giống như một trò chơi cút bắt, anh luôn giữ vẻ bình thản đạo mạo, và đôi mắt anh nhìn tôi. Tưởng chừng như anh đã bắt trúng mạch và đi guốc trong bụng tôi nhưng vẫn luôn tỏ ra thích thú với bất cứ điều gì tôi nói. Đó là đôi mắt của người đàn ông đã bị quyến rũ nhưng lại cố che giấu được. Bất giác, tôi giật mình nhớ đến Reht Butler, nhớ đến cả nam diễn viên đóng vai Reht trong phim Cuốn theo chiều gió.
Anh nhìn tôi đúng với kiểu mà Reht hay nhìn Scarlett nhưng trìu mến và ấm áp hơn. Tôi cũng cố tỏ ra bình thản trước mặt anh, mặc dù trong lòng đã say đắm lắm rồi. Tôi chỉ sợ anh nghĩ tôi là loại con gái dễ dãi. Nhưng sự thật là, trong chuyện tỉnh cảm, những nỗi sợ thế này, chỉ khiến chúng ta hành động ngược lại mà thôi. Vì đây là nỗi lo sợ giữa mơ hồ và mê đắm. Nó như những cơn sóng nhỏ đầy khao khát và táo bạo lởn vởn qanh lí trí chúng ta và bao giờ chúng ta cũng bị cuốn theo, đặc biệt là với những người đa cảm. Sau này yêu nhau rồi, Kiên bảo tôi: "Ngay từ phút đầu tiên, em đã thách thức anh". Anh đâu có ngờ rằng đó chỉ là giả tạo thôi, một sự giả tạo để che đậy con tim đang cuồn cuộn muốn được yêu thương hay nói theo một cách khác, đó là sự thách thức bị dẫn dụ.
Tối hôm đó, rời quán café, chúng tôi đi dạo qua những con phố. Trời đã tối hẳn và rét hơn, tôi ân hận vì lúc ở nhà không mang thêm một cái áo ấm nữa. Nhưng không sao hết, con tim tôi đang rạo rực, hồi hộp và ấm áp lắm. Những con phố dài tỏa sáng và vàng rực bởi những ngọn đèn đường, và tôi vẫn như say với hương hoa sữa nồng nàn đêm ấy, say với cái rét của một trái tim lần đầu bước vào mê cung tình ái. Mùa đông yêu dấu.
mùa đông thực sự đã về…
Anh đưa tôi về tận nhà, anh chào tạm biệt, chúc tôi ngủ ngon, anh nháy mắt, rồi phóng xe về. Dẫu tối nay không ngồi sau xe anh, sao tôi vẫn cứ có cảm giác day dứt khi thấy anh chìm khuất vào trong đêm tối của giá lạnh. Con đường nhỏ, liêu xiêu với tiếng gió rít. Bóng đèn và đêm khuya.
Tin nhắn cuối cùng của đêm lạnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!