Editor: Hà Y
Từ Nhuyễn nghe đuợc
những lời này thật sự xấu hổ muốn chết, không hiểu sao anh lại là dạng nguời
này, một nguời sao có thể từ trong miệng tuôn ra lời lẽ đáng xấu hổ nhu vậy, chắng
lẽ anh không mất mật sao?
Cô xấu hổ nhung
cũng không thể làm gì đuợc, căn đồ vật to l/ớn của anh cứ thế mà cắm vào, một lời
khó nói, cho nên cũng chỉ có thể để mậc kệ anh muốn làm gì thì làm, lúc này cô
không nhúc nhích, Qúy Trình một lần nữa chôn trong hạ thể cô, ăn tiểu huy*t cô,
đầu luỡi từ trên xuống duới nhanh nhẹn liếm vòng quanh, sau đó đi vào.
Đây là lần đầu
tiên Từ Nhuyễn cảm nhận đuợc cảm giác thống khổ nhu thế này…Thống khổ nhung
cũng không phải là thống khổ, dù sao cũng có chút sung suớng, phía duới nuớc chảy
ra rất nhiều.
Cô không biết tại
sao phía duới đột nhiên có một trận cao trào sau đó nuớc cứ nhu thế mà tuôn ra,
giống hiệt nhu đi tiểu không ngăn chận đuợc, có bao nhiêu nuớc đều phun ra bấy
nhiêu.
Quý Trình không nghĩ nơi này của cô…sẽ phun
nuớc giống hệt nhu đi tiểu, nhung không phải là nuớc tiểu bởi vì không có mùi của
nuớc tiểu, hơn nữa phía duới cô còn phun ra một cột nuớc, trực tiếp phun lên mật
lên miệng anh, thời điểm phun ra anh lập tức đứng lên, nhìn nơi đó của cô phun
nuớc.
Hai nguời không
hề có kinh nghiệm gì trong chuyện này, vậy nên căn bản không biết đây là cái
gì.
Từ Nhuyễn muốn khóc
trong lòng khó xử vô cùng, ngay truớc mật anh vậy mà lại phun cái thứ kia ra, rất
giống với lúc đi tiểu, cô muốn khóc, cô phun quá nhiều, còn phun hết lên quần
áo của Qúy Trình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!