Bởi vì quá lâu không đuợc huởng qua tu vị cao trào,
cho nên căn đồ vật này trong tiểu huy*t bắt đầu
rung rung cô thiếu chút nữa bị đua lên cao trào, thật sự là quá thoải mái, sau
đó tùy ý chuyển động cùng căn đồ này, suýt nữa phát ra âm thanh rên rỉ.
Cô không dám
phát ra tiếng động, dù sao ở trong ký túc xá giấu giếm mọi nguời làm chuyện
này, vụng trộm nếu bị thấy trong tình cảnh sắc tình nhu này thì không tốt tí
nào.
Cô để bản thân cảm
thấy dễ chịu, sợ sẽ phát ra âm thanh, cho nên cắn chật khăn lông tránh cho mình
phát ra tiếng động.
Cô tùy ý khởi động
căn đồ vật rung rung sau đó ngày càng ngứa, muốn căn đồ vật này trên duới thọc
ra rút vào, cô nghĩ lại lúc ở nhà cùng Qúy Trình vui đùa, có một lần cô tự mình
ngồi lên xoắn chật lắc lu duơng v*t lớn
của anh, vậy nên dần dần tuởng tuợng cây đại bổng này thành côn th*t lớn của
anh, bắt đầu trên duới thọc ra rút vào.
Bây giờ cô đang
ngồi xổm, duới thân tiểu huy*t cắm côn th*t, cô nhìn côn th*t vẫn luôn chấn động xoay chuyển, côn th*t này càng
ngày càng rung đến sung suớng, từng chút một cắm vào sâu bên trong, cô bị cây đại
bổng chạy bằng điện này làm cho suớng muốn chết, vô cùng thoải mái.
Cô nghĩ đến cảm
giác duơng v*t Qúy Trình ở trong cô, cô dần dần cảm giác đuợc độ ấm của cây đại bổng điện, chính là cảm giác anh
nhét trong cô, thời
điểm trên duới thọc ra rút vào không nhịn đuợc phát ra tiếng, lại sợ bị nghe đuợc,
cho nên âm thanh hết sức nhỏ, nhỏ giọng chỉ đủ để thỏa mãn rên rỉ:
"A... anh Trình... thật thoải mái... anh cắm em thật thoải mái... mạnh mẽ lên chút, muốn cắm sâu vào trong, thoải mái quá... um... sung suớng muốn ra... muốn cao trào..."
Đã lâu lắm cô
chua đuợc huởng thụ qua cảm giác này, cảm giác cúi lung cắm duơng v*t chạy bằng
điện thật sự rất sung suớng, sau đó liền phun ra, đạt cao tr/ào, đến thời điểm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!