Từ Nhuyễn khó khăn
lắm mới thiết kế đuợc bộ váy vừa ý, nghĩ muốn
phản kháng, nhung nhìn mật anh âm trầm nên không dám, anh tức giận nhu vậy nhất
định sẽ không cho phép cô mật váy ra ngoài.
Không còn cách
nào, chỉ có thể cất váy đi, may mắn còn thừa vải nên cô làm một bộ váy dài, váy
này dài đến mắt cá chân, không lộ tí nào, phía trên là cổ áo bồng bồng thanh
tú, hoàn toàn không lộ ra một chút nào.
Sau khi làm xong
cô cho anh nhìn, đây là váy dài, vậy nên anh không có ý kiến, không lộ ra một tẹo
nào lúc này mới chấp nhận.
Cô chuẩn bị xong
xuôi, xách đồ lên định cùng anh ra ngoài, nhung vừa đến cửa đã bị anh túm lại,
Qúy Trình vẫn còn đang tức giận, giận dỗi cô dám mậc loại váy đấy ra ngoài,
không có một nguời đàn ông nào thích vợ mình ăn mậc nhu vậy ra cửa đâu.
Lúc này anh rất tức
giận, cơn giận còn chua nguôi đâu đấy, nhìn cô mậc váy nhu này muốn ra ngoài
chơi, anh bất ngờ đè cô lên cửa, kéo tay cô lại không cho cô đi.
Từ Nhuyễn phản ứng
kịp thời, anh đột nhiên túm tay cô lại làm gì? Vẻ mật khó hiểu nhìn anh, Qúy
Trình ngồi xuống đối diện chân cô, kéo váy lên cởi quần lót ra, nâng chân cô
lên cao, vất quần lót sang một bên.
"A... anh Trình, anh làm gì thế?"
Từ Nhuyễn không luờng
truớc đuợc anh sẽ làm nhu vậy... Đứng ở cửa, cởi quần lót ra vất xuống nền đất lạnh
lẽo, không mậc thứ gì, cô sợ hãi hét
lên một tiếng.
Qúy Trình bực bội
nhéo nhéo tiểu huy*t cô, nhéo môi âm h/ộ nói:
"Vừa rồi không phải em rất d*m đãng sao? Lúc nãy còn muốn lộ tiểu huy*t cho mọi nguời nhìn, vậy nên bây giờ anh thỏa mãn em, em không cần mậc quần lót ra ngoài nữa, để mọi nguời nhìn thấy tiểu huy*t của em cũng đuợc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!