Chương 90: Tiểu Bánh bao

Người vụng về, cho dù làm gì thì trong xương cốt vẫn thô kệch. Diêu Nhất trời sinh như thế, huống chi từ cấp ba đã có một người luôn che chở cô, ăn mặc đi lại cô căn bản không cần hao tâm tổn sức, chỉ cần vui vẻ làm những việc mình thích là được.

Vì vậy mà khi cô mang thai, vẫn không hề cógiác ngộ của bà bầu, mỗi ngày đúng giờ đến viện nghiên cứu, vùi đầu làm việc của mình.

Khi được năm tháng, bụng của Diêu Nhất vẫn chưa lộ rõ, chỉ có lớp da bụng trắng nõn hơi nhô lên một chút, có thêm một chút thịt mà khó ai có thể nhận ra.

Phó Xuyên rất căng thẳng, cho dù bác sĩ nói đứa bé trong bụng đều bình thường, mẹ cũng rất khỏe mạnh, mỗi tối anh ôm Diêu Nhất luôn phải nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của cô, trong đáy mắt lóe lên vẻ lo lắng.

Diêu Nhất lúc đó vẫn không khác gì so với bình thường, một bữa ăn nhiều nhất một bát cơm, thêm một bát canh nhỏ. Mãi đến tháng thứ sáu, cô luôn cảm thấy khắp người không thoải mái, nghỉ trưa cũng không ngon giấc.

Một đêm nọ Diêu Nhất trở mình ngồi dậy, ngây người ngồi một hồi, rồi đi ra phòng khách lấy một cốc nước uống, cả người vẫn cứ kỳ lạ.

Phó Xuyên trong khoảng thời gian này đều mang công việc về nhà, cả ngày bên cạnh Diêu Nhất, người bên cạnh biến mất chưa đến năm phút, anh lập tức tỉnh giấc. Theo ánh đèn, Phó Xuyên thấy Diêu Nhất đang ngây người ngồi trên ghế sofa.

"Diêu Diêu?" Phó Xuyên ôm lấy người vợ đang ngẩn người, "Sao vậy, không khỏe sao?"

Dạo này Diêu Nhất đặc biệt thích rúc vào trong lòng Phó Xuyên, luôn cảm thấy ấm áp, rất thoải mái. Cô quen thuộc chui vào lòng Phó Xuyên.

Phòng khách trống trải đột nhiên vang lên một tiếng ùng ục.

Phó Xuyên cúi đầu, ôm bụng Diêu Nhất: "Có phải đói bụng rồi không?"

Buổi tối Diêu Nhất đã ăn cơm rồi, vừa rồi khó chịu không ngủ được cũng không nghĩ theo hướng này. Bây giờ Phó Xuyên vừa nhắc đến, cô thật sự cảm thấy rất đói.

"Không phải em đói, là con đói." Diêu Nhất kiên quyết không thừa nhận mình muốn ăn đêm.

Phó Xuyên cười dịu dàng: "Diêu Diêu ở đây chờ anh một lát được không? Anh đi làm đồ ăn."

Thấy Diêu Nhất gật đầu, Phó Xuyên mới đứng dậy rời đi.

Từ ngày Phó Xuyên biết Diêu Nhất mang thai, trong tủ lạnh đã đầy ắp đồ ăn. Phó Xuyên thậm chí còn mua thêm một cái tủ lạnh, dùng để đựng rau củ quả tươi và thịt, phòng khi Diêu Nhất muốn ăn, kết quả năm tháng đều không dùng đến.

Từ đêm đó, cuối cùng Diêu Nhất cũng có phản ứng chậm chạp, lượng thức ăn tăng lên rất nhiều.

Phó Xuyên bắt đầu lo lắng Diêu Nhất sẽ bị ốm nghén, đôi khi không thể hoàn toàn dùng quy luật thông thường để suy đoán tình huống của Diêu Nhất. Sau khi hỏi ý kiến mẹ mình là Giang Lam, Phó Xuyên còn đặc biệt hỏi ý kiến Lâm Tú Ngọc. Sau khi hiểu sơ qua, anh vẫn không yên tâm, mỗi ngày đều tranh thủ thời gian để giáo viên chuyên nghiệp đến dạy mình.

Tiếc là đều không dùng đến, mỗi ngày Diêu Nhất đều ăn no căng bụng, tuy đói nhanh, nhưng lại dễ ăn, cái gì cũng có thể ăn, không kén chọn, ốm nghén thì càng chưa bao giờ có.

Đến tháng thứ tám, bụng của Diêu Nhất đã lộ rõ, nhưng vẫn nhỏ hơn so với phụ nữ có thai bình thường một vòng.

"Mẹ con đều khỏe mạnh, có lẽ đứa bé hơi nhỏ một chút, nhưng dinh dưỡng đã được đảm bảo đầy đủ." Những lời tương tự như vậy, bác sĩ đã nói mấy lần, Phó Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Diêu Nhất cũng không đến viện nghiên cứu nữa, cả ngày Phó Xuyên đều ở bên cạnh cô.

Lúc này là đầu tháng mười, thời tiết rất đẹp. Diêu Nhất uống một bát canh mơ chua do Phó Xuyên nấu, nằm trên tấm chiếu trước cửa sổ sát đất lim dim mắt muốn ngủ mà không ngủ được.

Phó Xuyên thu dọn đồ đạc xong đi đến, ngồi xổm bên cạnh Diêu Nhất, cùng cô ngủ.

"Hôm nay chuyện kể gì?" Diêu Nhất mơ màng nói.

Bây giờ giáo dục thai nhi thích đọc sách, nghe nhạc cho đứa bé trong bụng mẹ. Phó Xuyên sẽ đọc một câu chuyện cổ tích cho đứa bé trong bụng vào giờ nghỉ trưa.

Nói là đọc cho bé nghe, nhưng Diêu Nhất cứ khăng khăng đòi nghe. Hồi bé không phải Lâm Tú Ngọc chưa từng đọc cho cô, nhưng khi đó tâm trí Diêu Nhất đều để vào việc làm sao để lén xem toán, căn bản không nghe lọt tai. Bây giờ Phó Xuyên đọc cho cô nghe, lại cảm thấy rất mới mẻ, cô không biết những câu chuyện này.

Giọng của Phó Xuyên vốn trầm thấp, khi đọc sách có một hương vị đặc biệt.

Diêu Nhất một mặt rất thích giọng của Phó Xuyên, một mặt lại bày tỏ nghi ngờ đối với những câu chuyện cổ tích kia, logic căn bản không chịu nổi sự suy xét.

"Ừm, người này có vấn đề." Phó Xuyên nhẹ nhàng khép sách lại, miệng vẫn phụ họa theo lời của Diêu Nhất, đắp chăn mỏng lên cho cô, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!