Gần đây Bạch Ngưng thường xuyên qua lại khoa Toán, cô là sinh viên năm ba khoa Tài chính năm nay. Vì có luận văn về mô hình toán học, cần phải thỉnh giáo các anh chị khóa trên trong một viện nghiên cứu của khoa Toán một số vấn đề, bao gồm cả lượng lớn dữ liệu.
Mà thời điểm này, lại là lúc khoa Toán bận rộn nhất. Sinh viên phải bận rộn với các cuộc thi toán học khác nhau, các thầy cô hướng dẫn thì hoặc dẫn sinh viên đi cùng, hoặc bận rộn với đề tài của mình.
Lúc đầu Bạch Ngưng muốn tìm giáo viên toán học giỏi nhất để thỉnh giáo, đến cuối cùng thì chỉ cần người nào thuộc khoa Toán là được. Khi đến viện nghiên cứu, bên trong trống rỗng, đoán chừng đều bận rộn với việc của mình rồi.
Đang định đi, bỗng nhiên từ góc phòng truyền đến một tiếng chuông, giống như tiếng chuông báo thức, vừa reo được hai tiếng thì tắt. Bạch Ngưng dừng bước, trên mặt lộ vẻ vui mừng: Có người!
Cô xoay người đi về phía nơi phát ra tiếng động, trước một cái bàn được sắp xếp gọn gàng là một cô gái đang ngồi ăn cơm. Đồ ăn trông có vẻ ngon, rất phong phú, có cả món mặn và món chay.
"Chào bạn, cho hỏi bạn có phải là sinh viên ở đây không?" Bạch Ngưng nở một nụ cười vừa phải, trong lòng lại lẩm bẩm, bây giờ sinh viên khoa Toán đều xinh đẹp như vậy sao?
Cô gái đối diện dường như vẫn chưa phản ứng lại, tại sao trước mặt cô đột nhiên lại xuất hiện một người.
Bạch Ngưng cũng không để ý, lặp lại câu hỏi một lần nữa. Lúc này cô gái mới lên tiếng: "Bạn có chuyện gì không?" Giọng nói cũng bất ngờ hay.
"Là như này…" Bạch Ngưng thao thao bất tuyệt kể hết ý định của mình, đáng thương nhìn cô gái, "Xin bạn giúp mình với, lần luận văn này liên quan đến việc mình có thể đi du học nước ngoài hay không."
"Ồ." Cô gái lạnh nhạt đáp một tiếng, "Bạn cần dữ liệu gì?"
Bạch Ngưng từ vũng lầy tuyệt vọng trỗi dậy, tay chân luống cuống lấy sổ tay ra bắt đầu hỏi.
Dữ liệu phức tạp, không phải một ngày là có thể ghi hết, Bạch Ngưng còn cần phải chỉnh lý, vì vậy mấy ngày nay cô đều đến làm phiền cô gái này.
Quan sát sự thành thạo của cô gái với dữ liệu, Bạch Ngưng cảm thấy vô cùng may mắn, cô ấy hẳn cũng là sinh viên năm trên.
Mấy năm nay khoa Tài chính của Đại học Kinh Bắc lại một lần bùng nổ, đặc biệt là khóa của Bạch Ngưng. Năm đó cô có thể vào được, phải nói là đạp lên xác "ngàn quân vạn mã" mà vào cũng không quá đáng.
Năm đó mọi người đều nhắm đến "nhất vương nhất thần" của khoa Tài chính, con gái mà, thích ngoại hình, để thỏa mãn nguyện vọng đã liều mạng học, học đến chết đi sống lại.
Một thời đã tạo nên tình trạng các trường cấp ba năm đó liên tục xuất hiện những con "hắc mã", toàn bộ đều là nữ sinh, điểm cao đủ vào Tài chính thì vào Tài chính, không đủ điểm chuyên ngành thì vào được Đại học Kinh Bắc cũng là quá tốt rồi.
Năm đó Bạch Ngưng đến là vì Thu Xích Tây, cô khao khát trở thành người phụ nữ như cô ấy. Vì vậy mà dẫn đến việc cô không hiểu rõ về Phó thần, chỉ biết anh đã để lại hết thành tích lẫy lừng này đến thành tích lẫy lừng khác ở khoa Tài chính, biết anh đã từng công khai chuyện tình cảm ở năm hai, nhưng lại không biết người yêu của anh là ai.
Bây giờ Bạch Ngưng cũng bận rộn lắm, tâm trí cũng không nghĩ đến Phó Xuyên. Chỉ là mỗi ngày đều đắm chìm trong cảm xúc ngưỡng mộ về cô gái giỏi giang ở khoa Toán.
"Bạn không cần xem tài liệu sao?" Bạch Ngưng run rẩy nhìn cô gái đang viết một chuỗi số xuống sổ tay của mình.
"Tài liệu gì?" Cô gái thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng viết.
Bạch Ngưng chỉ vào quyển sổ đã bị cô gái viết kín mấy trang những con số dày đặc: "Những cái này."
Cô gái ngẩng đầu lên, kỳ lạ nhìn Bạch Ngưng, chỉ vào đầu mình: "Ở trong này."
"…" Thôi được rồi, là cô tầm thường rồi. Người ta là sinh viên trong viện nghiên cứu mà.
Sau khi về nhà, Bạch Ngưng dùng phần mềm máy tính tính toán lại dữ liệu một lần, phát hiện không hề có sai sót, lòng kính trọng đối với thầy hướng dẫn trong viện nghiên cứu lại càng tăng lên. Có thể dạy ra một sinh viên lợi hại như vậy, thầy hướng dẫn phải lợi hại đến mức nào chứ?
Qua lại vài lần, Bạch Ngưng sinh ra cảm giác thân thiết với cô gái, vào một ngày cô hỏi cô gái: "Bạn tên gì vậy?"
Cô gái vẫn lạnh nhạt như cũ: "Diêu Nhất."
"Ồ ồ, Diêu Nhất." Bạch Ngưng cười nói lại một lần, cảm thấy cái tên này đọc lên rất trôi chảy, còn hơi quen thuộc. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận trong truyền thuyết?
"Còn khoảng một tiếng nữa là có thể viết xong hết, ngày mai bạn đến, mình phải về nhà rồi." Diêu Nhất vừa viết vừa nói, đột nhiên điện thoại reo lên, cô lập tức đóng sổ lại, một tiếng "xoẹt", từ một chỗ nào đó dưới chân lấy ra một chiếc túi, ngay sau đó đem một đống đồ trên bàn, "cộp" một tiếng, quét sạch vào trong túi.
Động tác lưu loát, mục tiêu chuẩn xác, Bạch Ngưng không khỏi nghi ngờ nhân sinh.
Rõ ràng vừa nãy vẫn là một cô gái khoa kỹ nhìn lạnh lùng, làm việc chậm rãi, bây giờ đột nhiên khí chất thay đổi, lại ngoan ngoãn hơn không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!