Nếu nói ai là người bận rộn nhất giữa Phó Xuyên và Diêu Nhất, thì tuy Phó Xuyên có công ty, lại học chuyên ngành tài chính hot, thì người bận đến tối mắt tối mũi lại là Diêu Nhất.
Nhà họ Diêu bây giờ đã hoàn toàn gỡ bỏ giới hạn đối với Diêu Nhất, cô muốn học gì, học sâu đến đâu cũng không sao. Dù sao bây giờ đã có Phó Xuyên ở phía sau bảo vệ, họ cũng biết Diêu Nhất sẽ không quá hồ đồ.
Vì vậy mỗi ngày Diêu Nhất đều vùi đầu vào tiếp thu kiến thức mới, cô học cực nhanh, cơ bản có thể tiêu hóa ngay lập tức, ban đầu Chu Thành còn có thể cười dùng ánh mắt của người đi trước nhìn hậu bối, về sau dần dần sắc mặt đông cứng lại.
"Em như vậy…" Chu Thành dựa vào mép bàn, gõ gõ mặt bàn, "Khiến anh cảm thấy mình có hơi nực cười."
Diêu Nhất ngẩng đầu lên không hiểu.
Chu Thành luôn rất ngạo mạn, trên con đường anh ta đi không có đối thủ, rõ ràng không có ai cùng trang lứa có thể sánh bằng, nhưng những bậc tiền bối xung quanh luôn dùng ánh mắt bình tĩnh hoặc quay đầu tiếc nuối: Nếu năm xưa Lâm Nguyên còn ở đây thì…
Lâm Nguyên, Lâm Nguyên… Chỉ là một nhà toán học bình thường chưa làm ra bất kỳ cống hiến gì. Gia cảnh của Chu Thành tốt, vốn dĩ đối với toán học chỉ là sở thích, về sau thực sự đã trở thành nghề nghiệp của anh ta.
Nhưng cái tên Lâm Nguyên gần như đè bẹp những khoảnh khắc huy hoàng nhất của anh ta, bất kể là cuộc thi nào, người ta luôn nói: Trước đây Lâm Nguyên không đến tham gia, nếu anh ta đến chắc chắn cũng sẽ đạt được thành tích này.
Chu Thành không tin, anh ta chưa từng tiếp xúc với Lâm Nguyên, hơn nữa Lâm Nguyên thực sự… Không có giải thưởng, thành tích cũng không có, giống như được bịa ra từ hư vô.
Bây giờ, sự tiến bộ của cháu gái Lâm Nguyên, Diêu Nhất, Chu Thành đều thấy rõ, dùng thần tốc để hình dung cũng không quá đáng. Nhanh đến đáng sợ, cô hấp thụ kiến thức, một đẩy ba khiến Chu Thành không cười nổi.
Điều khiến anh ta cảm thấy kinh hãi hơn là, thầy của anh ta cũng là thầy của Lâm Nguyên, khi nhìn thấy tình trạng của Diêu Nhất hoàn toàn không hề kinh ngạc, dường như là chuyện rất bình thường.
"Không tệ, có phong thái của cậu của cháu." Vương Lợi chỉ khen ngợi nhiều nhất đến thế.
Nhưng theo Chu Thành thấy, năng lực của Diêu Nhất này có thể gọi là đáng sợ, anh ta cho rằng Diêu Nhất chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp mình.
Vậy rốt cuộc Lâm Nguyên lợi hại đến mức nào?
"Đàn anh, em thấy anh nên tìm bạn gái đi." Diêu Nhất nghiêm túc khuyên nhủ, "Yêu đương có ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần."
Gần đây mọi người trong lớp nhỏ đều phát hiện đàn anh Chu có chút kỳ quặc, trước đây trên mặt anh ta luôn nở nụ cười hờ hững, còn bây giờ thì mày nhíu chặt, dường như có tâm sự.
"Chắc là hoocmon nam không có cách nào giải tỏa, dẫn đến cảm xúc thấp thỏm." Tần Lịch ra vẻ hiểu biết nói.
Diêu Nhất lúc này mới hiểu những lời trên.
"… Có bạn trai thì ghê gớm lắm à?" Chu Thành trừng mắt nhìn Diêu Nhất, "Tôi cả đời này cứ độc thân đấy."
Diêu Nhất gấp sách lại, chậm rì rì đứng dậy: "Ồ, vậy em đi trước nhé, bạn trai em đến rồi."
Chu Thành nhìn đàn em của mình nghênh ngang đi ra, bên ngoài cửa có Phó Xuyên đang đợi.
"Rốt cuộc Phó Xuyên nhìn trúng người như này ở điểm gì?" Chu Thành lẩm bẩm.
Phó Xuyên mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đứng ở cửa, không giống như đang đợi người, mà giống như người mẫu đang lấy bối cảnh.
"Đến muộn hai mươi phút." Phó Xuyên đưa tay về phía Diêu Nhất, kéo cô qua làm ra vẻ đáng thương, "Gió bên ngoài thổi làm anh đau đầu."
Quả nhiên Diêu Nhất trở nên hoảng hốt, vội vàng dừng bước: "Xin lỗi nha, đáng lẽ em phải ra sớm hơn." Hoàn toàn không nghĩ đến việc Phó Xuyên có thể vào trong đợi.
Chỉ có thể nói yêu đương làm người ta u mê.
Phó Xuyên trước mặt người khác hoặc là mặt lạnh hoặc là khách khí quá mức, chỉ thường xuyên tỏ vẻ yếu đuối trước mặt Diêu Nhất, bởi vì cô ăn chiêu này.
Nếu Phó Xuyên nói để cô nghỉ ngơi sớm, đừng ảnh hưởng đến sức khỏe, Dieie Nhất chưa chắc đã đặt giấy bút xuống. Nhưng nếu Phó Xuyên nói Diêu Nhất làm ảnh hưởng đến anh, Diêu Nhất có thể lập tức ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
"Diêu Diêu, ngày mai phải ra đúng giờ." Phó Xuyên thừa cơ yêu cầu.
Hướng nghiên cứu này của Diêu Nhất nhất thời không giải quyết được, Phó Xuyên không thể để cô vì nó, mà bỏ qua sức khỏe của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!