Chương 87: Ngoại truyện 3: Thằng nhóc phá hoại

Năm nay Phó Xuyên sáu tuổi rưỡi, tâm lý trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Không chỉ vì cậu bé thông minh sớm, mà còn vì vấn đề thể chất, khiến cậu bắt đầu xây dựng thế giới riêng của mình trong khi những đứa trẻ khác vô tư vui đùa.

Nói cậu bé có bệnh gì nặng thì không có. Chỉ là quanh năm cơ thể suy nhược, bệnh vặt liên miên. Ban đầu, người nhà cho rằng hệ miễn dịch của cậu có vấn đề, sau đó đưa đi khắp các bệnh viện lớn, mời những bác sĩ giỏi nhất, nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.

Bác sĩ chỉ có thể nói trẻ con còn quá nhỏ, có thể sau này lớn lên sẽ khỏi. Nhưng người nhà họ Phó không thể nhìn Phó Xuyên bệnh tật như vậy.

Cuối cùng không biết thế nào, Giang Lam chạy đến một ngôi miếu, trở về thì đeo cho Phó Xuyên một chuỗi vòng tay gỗ, trên đó khắc những hoa văn phức tạp, người nhìn lâu sẽ cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

Nói ra cũng lạ, kể từ khi đeo vòng tay này, Phó Xuyên thật sự dần dần có chuyển biến tốt hơn, tuy hồi phục chậm nhưng cũng thấy rõ hiệu quả. Cậu không còn cứ vài ba bữa lại phải đến bệnh viện, nhiều nhất cũng chỉ uống chút thuốc bắc. Bình thường dễ bị cảm lạnh, không được vận động mạnh. Các mặt khác bắt đầu đi theo hướng bình thường.

"Đại sư nói rồi, tốt nhất nên tìm một nơi thanh tịnh cho Tiểu Xuyên dưỡng bệnh." Giọng của Giang Lam vọng ra từ phòng ngủ.

Phó Xuyên tay bưng cốc nước, dừng lại đứng ở cửa.

Bên trong lại vang lên giọng của bố Phó: "Anh không đồng ý, có thể tìm một nơi ở Bắc Kinh, chúng ta còn có thể ở bên cạnh Tiểu Xuyên, em cứ để nó rời nhà như vậy sao được?"

"Anh nói không được là không được à? Rốt cuộc là sức khỏe của Tiểu Xuyên quan trọng hơn hay là ở lại Bắc Kinh quan trọng hơn?" Giang Lam có hơi tức giận.

"Nhưng mà giáo dục ở những nơi khác không tốt, hay là cứ để Tiểu Xuyên đến đó ở vào kỳ nghỉ hè và đông, đi học vẫn phải học ở kinh thành."

Trong phòng ngủ im lặng một hồi, Giang Lam đồng ý: "Kỳ nghỉ hè và đông em sẽ đi cùng Tiểu Xuyên." Cô cũng biết đó là một nơi nhỏ bé, cũng chỉ có những người rảnh rỗi không có việc gì làm, đến tuổi dưỡng lão mới ở đó.

Phó Xuyên nghe xong người bên trong nói chuyện, bưng cốc nước của mình lặng lẽ về phòng.

Vào kỳ nghỉ hè trước khi chuẩn bị vào lớp một, Phó Xuyên được đưa lên núi Lộc Cốc. Nơi đây môi trường tốt, quan trọng hơn là quanh năm có suối nước nóng, đặc biệt tốt cho việc dưỡng sinh.

Nhà họ Phó giàu có, trực tiếp mua một căn biệt thự ở khu đã được khai thác, đồng thời bao trọn một ngọn núi. Ngọn núi này chưa được khai thác, nhưng bên trong có một mạch nước nóng tự nhiên. Vốn dĩ nơi này định khai thác thành viện điều dưỡng, kết quả bị nhà họ Phó mua đứt.

Phó Xuyên mới đến núi Lộc Cốc, cái gì cũng không quen. Bất kể là đồ ăn thức uống hay là người ở đây. Nhưng cậu không nói một lời, chỉ giữ nỗi bực dọc trong lòng.

Mỗi sáng đi ngâm mình trong suối nước nóng là khoảng thời gian Phó Xuyên thoải mái nhất. Từ đây đến biệt thự có một khoảng cách, nhưng đường khá dễ đi. Bản thân núi Lộc Cốc cũng không cao.

Giang Lam cũng yên tâm để con trai mình đi ngâm suối nước nóng, mỗi ngày đi một đoạn đường cũng coi như rèn luyện, chỉ dặn cậu không được ngâm quá lâu.

Phó Xuyên thích sau khi ngâm mình xong, sẽ ngồi dưới cây ngân hạnh lớn đó để thư giãn bản thân.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư cậu lại rất nhạy cảm. Đối với những chuyện bên ngoài, cậu hiểu ngay lập tức, ở đây quả thực có thể coi là thư giãn.

Một ngày nọ, Phó Xuyên giống như thường lệ ngồi dưới cây ngân hạnh, ngắm nhìn phong cảnh bên dưới, tĩnh mịch động lòng người.

Đột nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh cành cây bị bẻ gãy. Phó Xuyên tưởng mẹ mình phái người đến tìm, quay đầu lại thì chỉ thấy một đứa trẻ trạc tuổi trắng trẻo, trên tay còn xách một chiếc giỏ lớn.

Đứa trẻ rõ ràng cũng đã nhìn thấy cậu, chạy thẳng đến, sau đó ngồi xổm xuống chọc chọc cậu.

Chưa đợi Phó Xuyên nhíu mày, cô bé đã lên tiếng: "Cậu cũng đến hái quả dại à?"

Quả dại? Trong lúc Phó Xuyên ngẩn người, đứa trẻ lại bắt đầu hỏi: "Cậu đang hờn dỗi à?"

Ở Bắc Kinh, không phải không có người đến nịnh bợ Phó Xuyên. Cậu là con một của nhà họ Phó, những cô bé ăn mặc xinh đẹp, tinh xảo như búp bê thường quấn lấy cậu, muốn chơi cùng cậu.

Phó Xuyên từ trước đến nay chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Cô bé trước mặt buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo cộc tay, quần soóc kẻ sọc, tiếc là lại lấm lem. Trên cánh tay trắng trẻo còn có mấy nốt mẩn đỏ, có lẽ là bị muỗi đốt.

… Trông có vẻ ngốc nghếch.

Phó Xuyên vốn dĩ không muốn để ý, kết quả người trước mặt không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu vụng về lật tìm trong giỏ cỏ bên cạnh.

Cuối cùng tìm ra hai quả dại, đưa đến trước mặt cậu: "Tớ có quả dại này, cậu có muốn ăn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!