Chương 45: (Vô Đề)

Diêu Nhất đứng bên cạnh nhìn Phó Xuyên , ngồi trên xe đạp, chậm rãi và với dáng vẻ tương tự, cô cũng chậm rãi ngồi lên yên sau.

Có chút kỳ kỳ, Diêu Nhất nhìn chằm chằm bóng lưng của Phó Xuyên phía trước mà nghĩ.

"… Diêu Nhất?" Phó Xuyên vốn định nhìn xem Diêu Nhất có ngồi ổn không, nhưng lại thấy cô rất nghiêm túc ngồi lên yên sau.

"Ừ." Diêu Nhất gật đầu, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Phó Xuyên.

Trong lòng Phó Xuyên thở dài, nhưng mặt mày lại tự nhiên: "Cậu ngồi nghiêng một bên sẽ thoải mái hơn."

Chưa kể đến việc dáng ngồi của Diêu Nhất trông có chút ngớ ngẩn, cách ngồi thế này khiến cả hai chân của cô chạm đất, rõ ràng là không thoải mái chút nào.

Diêu Nhất chưa hiểu ra, cô mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn Phó Xuyên.

Ngay lúc này, một bạn nam đi ngang qua, đang chở bạn gái của mình, Phó Xuyên chỉ vào cô gái ngồi nghiêng ở phía sau và nói: "Cứ ngồi giống cô ấy."

Diêu Nhất nhìn qua, chăm chú quan sát một hồi, cho đến khi họ rời khỏi tầm mắt của mình. Cuối cùng cô đứng dậy, hỏi: "À, là như vậy sao?"

Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất ngồi nghiêng một cách vững vàng, gật đầu: "Ngồi chắc nhé, mình đi đây."

"Ừ." Diêu Nhất rất tự nhiên học theo cô gái lúc nãy, tay cầm lấy vạt áo của Phó Xuyên.

Phó Xuyên hơi cứng người, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đạp xe.

"Kỹ thuật lái xe của cậu thật tốt, không hiểu sao mình cứ bị rung lắc khi đạp xe." Diêu Nhất ngồi ở yên sau khen ngợi.

Phó Xuyên nhớ lại cảnh Diêu Nhất hôm nay đạp xe, không khỏi nói: "Lần sau mình có thể chở cậu, nhìn cậu đạp xe nguy hiểm quá."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Phó Xuyên liền cảm thấy hối hận, ý định của mình quá rõ ràng.

Diêu Nhất dường như không nhận ra, ngược lại, ánh mắt cô sáng lên, cảm thấy ý tưởng này khá hay. Không những tiết kiệm được thời gian, ngồi phía sau còn có thể nghĩ thêm một vài bài toán, hơn nữa… đúng lúc lại có thể thúc đẩy tình cảm giữa hai người!

"Được." Diêu Nhất lập tức đồng ý.

Phó Xuyên siết chặt tay cầm lái, có hơi bất ngờ, nhưng trên khuôn mặt anh lại xuất hiện một nụ cười.

"Phó Xuyên, bình thường cậu thích ăn gì?" Diêu Nhất hỏi như thể đang trò chuyện bình thường.

"Còn cậu thì sao?" Phó Xuyên ném lại câu hỏi.

Diêu Nhất kéo vạt áo của Phó Xuyên, ngồi phía sau bắt đầu suy nghĩ xem mình thích ăn gì: "Món gà xào hạt dẻ mẹ mình làm, ừm… còn có tôm và măng mùa đông."

Diêu Nhất nói một thôi một hồi, đến khi cô mới nhận ra mình chưa nghe được sở thích của Phó Xuyên, vội vã nói: "Mình nói xong rồi, đến lượt cậu rồi."

Phó Xuyên khẽ cong môi, ngay cả giọng nói cũng mang chút cười: "Còn mình à, gì cũng được."

Chưa để Diêu Nhất kịp nhíu mày, Phó Xuyên lại nói tiếp: "Món cậu vừa nói mình rất muốn thử."

Lần này, Diêu Nhất cuối cùng cũng bắt kịp cuộc trò chuyện: "Mình có thể dẫn cậu đi ăn, trong thành phố có một nhà hàng, món đặc sản của họ rất chính gốc."

"Liệu có làm phiền cậu quá không?" Phó Xuyên dừng lại ở ngã tư phía trước, chờ đèn xanh, rồi quay lại nhìn cô.

Diêu Nhất ngẩng đầu, vội vàng nói: "Không phiền, không phiền đâu! Cuối tuần mình có thể dẫn cậu đi." Cứ như vậy, họ có thể làm sâu sắc thêm mối quan hệ, đến lúc yêu nhau chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ đến tiến triển của mình trong một ngày ngắn ngủi như vậy, Diêu Nhất không kìm được, đôi mắt cô híp lại đầy vẻ đắc ý.

Phó Xuyên giả vờ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Diêu Nhất, vẻ mặt gần như tràn ngập chữ "cùng mình đi", anh chỉ quay lại nhìn đèn giao thông rồi nói: "Cuối tuần rồi nói sau, mình không chắc có thời gian không."

"Ồ." Diêu Nhất lập tức cảm thấy tâm trạng mình xuống thấp, im lặng kéo vạt áo của Phó Xuyên, không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!