Chương 41: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa tháng Chín là thời gian diễn ra kỳ thi Toán học, Diêu Nhất bị Tần Lịch lo lắng quá mức khiến cho cô cũng loạn lên. Cô đã đến hiệu sách mua một cuốn sách đề thi, làm thử vào ngày trước khi thi.

Đến 11 giờ đêm, Diêu Nhất gửi tin nhắn cho Tần Lịch: [Mình nghĩ là mình mua phải đề thi giả rồi.]

Mất một lúc lâu, Tần Lịch mới trả lời: [Sao vậy?]

Nhìn vào những đề thi đã làm hết, Diêu Nhất thở dài, cúi đầu nhắn lại: [Quá dễ, làm sao đề thi có thể dễ như vậy được. Chắc chắn là hiệu sách đang bán sách giả.]

Phó Xuyên mở tin nhắn lên, ngồi trước bàn học không khỏi bật cười.

[Chỉ là đề thi của kỳ thi bình thường, đối với cậu thì tất nhiên không khó. Mình sẽ giúp cậu tìm một vài đề thi của đội tuyển quốc gia các năm trước, được không?]

Diêu Nhất nhíu mày suy nghĩ: [Cậu đi đâu mà tìm được?] Cô gần như không tìm được gì trên mạng, có chăng chỉ là mấy câu rời rạc lặt vặt, còn Tần Lịch thì đi đâu mà tìm.

[Mình có một thầy dạy kèm trước đây là nghiên cứu sinh của trường đại học K, thầy ấy có thể tìm được một số đề.]

Tần Lịch sao lại có thầy dạy kèm? Diêu Nhất ngạc nhiên không hiểu, ánh mắt vô thức dừng lại ở cái tên phía góc trái trên màn hình.

Chữ "Phó Xuyên" bất ngờ hiện lên rõ ràng trước mắt.

"……" Diêu Nhất ngồi đơ người trước bàn, ngẩn ra.

Cô kéo lên để xem lại cuộc trò chuyện giữa hai người, phát hiện từ đầu đến cuối mình chẳng hề nhắc tên ai, đến nỗi Phó Xuyên hiểu lầm là cô đang nói chuyện với anh, thực ra là Diêu Nhất nhắn nhầm.

[Thầy dạy kèm đó từng là sinh viên khoa Toán, lấy được những đề thi đó không khó.]

Phó Xuyên thấy Diêu Nhất mãi không trả lời, liền suy nghĩ thêm một lúc rồi gửi một tin nữa.

Mọi chuyện đã đến nước này, Diêu Nhất chỉ còn cách đồng ý: [Cảm ơn nhé  ]

Vào lúc nửa đêm, Phó Xuyên gửi một tin nhắn cho thầy dạy kèm đang ở Bắc Kinh, bảo thầy chuẩn bị một số đề thi của đội tuyển quốc gia Toán học, gửi về cho anh vào ngày mai.

Thầy dạy kèm liên tục gửi về mấy tin nhắn:

[?]

[!]

[Ồ, cậu vẫn còn học trung học à, anh sẽ đi tìm một chút.]

Phó Xuyên liếc nhìn điện thoại rồi mới đi nghỉ.

Sáng hôm sau, đúng 6 giờ, Diêu Nhất nhận được tệp tin mà Phó Xuyên gửi đến. Cô vội vàng rửa mặt, sau đó cắn một miếng bánh, đạp xe đi đến trường.

Vừa ngồi xuống, cô lại vùi đầu vào sách vở. Mãi cho đến khi Phó Xuyên vào lớp, Diêu Nhất vẫn không lấy điện thoại ra.

"Cậu nhận được tệp tin chưa?" Cuối cùng Phó Xuyên vẫn chủ động hỏi.

Diêu Nhất ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Phó Xuyên.

"…Cậu." Phó Xuyên chỉ vào má phải của Diêu Nhất, miệng muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Mãi đến lần thứ ba Phó Xuyên chỉ vào, Diêu Nhất mới nhận ra, vội vàng đưa tay lên lau mặt.

Gần đây, Diêu Nhất rất thích dùng bút máy viết chữ, tất nhiên không phải để luyện chữ đẹp. Cô học được từ Tần Lịch, nhưng bút máy đắt quá, cô không chịu nổi. Một lọ mực 5 tệ có thể dùng rất lâu, chỉ có điều mùi hơi khó chịu.

Diêu Nhất đã lén mang một cây bút máy từ nhà, sáng nay vừa thay mực mới, không biết từ lúc nào mà một giọt mực đã vương lên mặt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!