Edit & beta: Carrot
Có lẽ Diêu Nhất vừa tắm xong, Phó Xuyên ngồi bên cửa sổ mà vẫn có thể nhìn thấy tóc cô nhỏ nước. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình làm cô trông càng gầy hơn, dù chiều cao không thấp, nhưng mặc vào lại trông đang mặc đồ của người lớn.
Ngồi trên bệ cửa sổ, Phó Xuyên co gối lại, ánh mắt dõi về phía cửa sổ đối diện.
Hình như Diêu Nhất đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn quanh phòng, thậm chí còn quỳ xuống, vươn tay vào gầm giường, nhưng khi đứng lên lại chỉ thấy tay không, chẳng tìm thấy gì.
Cô đứng bên giường, tóc vẫn nhỏ từng giọt nước, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, bước nhanh tới kệ sách bên cạnh. Nhưng do quần quá dài, cô bị vấp ngã, suýt nữa ngã dúi dụi.
Phó Xuyên cảm thấy tim mình thắt lại, tay vô thức áp lên kính, ánh mắt không giấu được lo lắng.
May mắn là Diêu Nhất đã kịp chống tay lên kệ sách, không bị ngã.
Phó Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, dựa vào tường một lúc để lấy lại bình tĩnh, rồi từ từ kéo rèm cửa xuống.
Diêu Nhất lật một trang giấy trong cuốn sách, đó là công thức toán học mà cô đã chép từ tạp chí trước đây, dự định sẽ dùng nó để đưa ra đề cho Tần Lịch.
Nước còn đọng trên tóc vô tình rơi xuống, làm ướt một góc giấy. Diêu Nhất liền lấy một chiếc khăn sạch trong tủ, phủ lên đầu, vò vò tóc một chút, rồi quay người bước đi. Trong lúc vô tình, cô liếc nhìn sang bên đối diện.
Rèm cửa vẫn đóng chặt, không biết năm nay Phó Xuyên có ở lại núi Lộc Cốc không. Cô nhớ mẹ đã nói, anh sẽ ở lại đây suốt kỳ nghỉ hè.
Diêu Nhất ngồi xuống tùy ý, sàn nhà hơi lạnh, nhưng thời tiết lúc này thật vừa vặn.
Cùng Tần Lịch bán đồ suốt ba ngày, cuối cùng Diêu Nhất cũng nhìn thấy Phó Xuyên ở cửa nhà mình. Anh trông không được khỏe, làn da tái nhợt khiến người ta liên tưởng đến những quý tộc ma cà rồng trong lâu đài cổ.
"Cậu không sao chứ?" Diêu Nhất dò hỏi, xung quanh vắng vẻ, bố mẹ cô phải đến cuối tuần mới về, còn người giúp việc nhà Phó Xuyên cũng không thấy ra ngoài.
Phó Xuyên đã bị sốt nhẹ từ đêm đầu tiên đến đây, điều này trước kia chẳng có gì lạ với anh, chỉ là đã lâu rồi anh không bị như vậy, đến mức gần quên mất cảm giác đó.
Bị chú Lý giữ lại trong biệt thự mấy ngày, giờ anh mới ra ngoài hít thở không khí, gặp được Diêu Nhất.
"Buôn bán tốt không?" Phó Xuyên hỏi với giọng khàn khàn.
Diêu Nhất nhìn an, có hơi khó hiểu nhưng không nói gì.
Phó Xuyên chỉ tay vào những món đồ nhỏ còn lại trong tay cô, ho nhẹ một tiếng, rồi nắm chặt tay lại: "Lần trước mình thấy… cậu và Tần Lịch đi bán đồ, mình biết rồi."
"Ừ." Diêu Nhất giơ tay lên, chỉ vào mấy món đồ nhỏ trong tay, "Hôm nay buôn bán rất tốt, còn lại chỉ có mấy thứ này thôi."
Còn một vài quả bóng bay và vài món đồ gốm sứ, là những con búp bê nhìn khá quê mùa, khuôn mặt hoa cúc với hai vết đỏ cao nguyên chấm trên má.
Cô lúc nào cũng kiên quyết mang mấy món này ra bán, dù không bao giờ bán được.
"Thật sự là quá tầm thường, ai mà mua chứ, dù là khách du lịch, họ cũng không đến mức không có yêu cầu như vậy đâu." Tần Lịch từng nhìn mấy con búp bê mặc áo blu rộng thùng thình, chỉ trích, "Và mỗi lần chỉ có một con, ai lại muốn mua."
"Có thể tặng cho người khác mà." Mỗi lần gần hết kỳ nghỉ hè Diêu Nhất đều tặng miễn phí mấy con búp bê này cho bọn trẻ con.
Phó Xuyên nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô vì nắng, môi mím lại, hơi trắng bệch, nói: "Dù là ở núi Lộc Cốc, nhiệt độ ở đây thấp hơn bên ngoài, nhưng cậu vẫn nên bôi kem chống nắng."
Thấy ánh mắt anh nhìn về phía mình, Diêu Nhất cảm thấy không thoải mái, đưa tay lên sờ mặt, nóng hổi, có lẽ bị cháy nắng và mất nước.
"Ừ, lần sau sẽ nhớ." Diêu Nhất định tìm cách lảng tránh, lấy ra một món đồ từ trong tay, "Con búp bê này tặng cho cậu."
Phó Xuyên nhìn chằm chằm vào con búp bê mặt đỏ chót một lúc, rồi nhận lấy: "Cảm ơn."
"Vậy mình về trước, cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé." Diêu Nhất vội vã chạy vào nhà.
Khi Phó Xuyên bước vào, chú Lý ngạc nhiên nói: "Cậu chủ không phải đi dạo sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!