Chương 35: (Vô Đề)

"Chị ơi, đánh người là không đúng đâu." Diêu Nhất ép sát vào tường, chỉ muốn lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Cô gái tóc xoăn giật mình, mặt co giật: "Cậu gọi ai là chị?"

"Em gái." Diêu Nhất lập tức sửa.

"……"

"Muốn ăn đòn đúng không?" Một cậu con trai phía sau giơ gậy lên, dọa nạt.

Diêu Nhất nhìn cây gậy dài mới tinh trong tay cậu ta, sợ đến nỗi nhắm tịt mắt lại.

Đúng lúc này, mọi người trong hẻm đều nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên.

"Không phải cảnh sát đến rồi chứ?" Cô gái tóc xoăn ra hiệu cho mấy người phía sau tản ra, chăm chú lắng nghe.

"Không thể nào, trước khi đến mình đã đi kiểm tra rồi, bình thường khu này chẳng có ai qua lại." Một cô gái bên cạnh lập tức lên tiếng.

Diêu Nhất nhỏ giọng phản bác: "Tôi vừa báo cảnh sát rồi."

"Cậu báo cảnh sát làm gì?" Cô gái tóc xoăn quay lại, tức giận trừng mắt nhìn Diêu Nhất.

"Không phải cậu đang đánh người sao…" Diêu Nhất chưa nói xong, cô gái tóc xoăn đã dẫn đám người vội vã tản ra.

Diêu Nhất thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay lại tìm chiếc xe đạp, thì cô gái tóc xoăn lại dẫn theo đám người lao đến trước mặt.

"…Cảnh sát đang ở ngoài đó." Diêu Nhất muốn lùi lại, nhưng lại bị cô gái tóc xoăn nắm chặt tay.

"Nhanh, dẫn chúng tôi đi!" Cô gái tóc xoăn hoảng hốt, mồ hôi túa ra, lớp trang điểm xinh đẹp  bị lem.

"?" Diêu Nhất ngẩn ra, không hiểu gì cả.

Cô gái tóc xoăn nghe thấy tiếng người ngày càng gần, gấp gáp nói: "Chúng tôi bị lạc đường rồi! Cậu nhanh dẫn chúng tôi đi trốn đi, làm người tốt sẽ được bình an."

Ngay lập tức, một đám người bắt đầu chạy loạn trong con hẻm, tạo thành một cơn gió.

"Phía bên phải, bên phải, tôi nhớ có một lối ra ở đó." Diêu Nhất vừa chạy về phía trước, vừa kéo theo cô gái tóc xoăn cùng đám người phía sau.

Cuối cùng, cả nhóm chạy ra khỏi con hẻm, Diêu Nhất vẫn bị cô gái tóc xoăn kéo tay, đứng bên lề đường thở dốc.

Sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này?

Diêu Nhất nhìn đám nam nữ ăn mặc gọn gàng, giờ nhìn riêng từng người, họ không giống những kẻ giang hồ chút nào. Không biết sao, khi bọn họ vây quanh Dụ Thanh Doanh lúc nãy, trông giống như những tay côn đồ thực sự.

"Lần này cảm ơn nhé, tôi mời cậu ăn kem." Cô gái tóc xoăn thở hổn hển, vỗ vỗ vai Diêu Nhất.

"…Không phải cậu nên nói sau này sẽ bảo vệ mình à?" Diêu Nhất nhớ lại những tình tiết trong phim truyền hình, cảm thấy bối rối, không phải nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống sao?

Cô gái tóc xoăn nhìn Diêu Nhất từ đầu đến chân, bất lực nói: "Cậu xem nhiều tiểu thuyết quá rồi phải không? Bảo vệ cậu? Cậu nghĩ tôi là xã hội đen à? Cứ học hành chăm chỉ đi, đừng có suy nghĩ linh tinh."

Cả nhóm hối hả chạy vào cửa hàng, mua năm chiếc kem, rồi toàn bộ đều đưa cho Diêu Nhất.

"Đây, cầm lấy, không thiếu nợ cậu nữa." Cô gái tóc xoăn vung tay, khí thế ngất trời, rồi dẫn theo đám người rời đi.

Diêu Nhất cầm mà chẳng biết làm gì, vì không thể ném đi, dù sao sự việc xảy ra quá nhanh, cô vẫn đang cố hồi tưởng lại toàn bộ diễn biến.

Đứng bên lề đường, cô ăn luôn hai chiếc kem, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, suýt chút nữa làm cô bay lên.

Còn ba chiếc nữa, Diêu Nhất vừa đi về nhà vừa ăn chiếc kem gần như tan chảy trong tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!