Hàn Tiêu Tiêu cùng mấy người khác đã chơi ở núi Lộc Cốc hai ngày liền dưới sự hướng dẫn của Diêu Nhất. Sáng ngày thứ ba, bố Diêu lái xe đưa họ về nhà, Diêu Nhất cũng đi theo.
Tết Nguyên Tiêu sắp đến, trong nhà còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong. Mẹ Diêu nhắc Diêu Nhất đi mua một số đồ Tết, và đã liệt kê một danh sách cho cô.
Để tiết kiệm thời gian, ngay khi đến khu vực thành phố, bố Diêu liền thả cô xuống, còn mình thì đưa ba người kia về nhà.
Diêu Nhất không phải là người lạ với chuyện này, việc mua sắm khá quen thuộc với cô. Cô đi thẳng đến chợ đầu mối, nơi mọi người đều nhận ra cô.
Chợ đầu mối này không lớn, cũng không chuyên về một mặt hàng cụ thể, chủ yếu là phục vụ nhu cầu của người dân ở thành phố Yến và khu vực núi Lộc Cốc. Trước đây Diêu Nhất đã từng theo các co chú ở trên núi đến đây để mua đồ, cứ qua lại như vậy nên cô đã quen với các tiểu thương lâu năm ở đây. Lúc đầu, họ còn tưởng cô là con cái nhà ai đó đến giúp phụ huynh mua đồ.
Một cô bé mang theo một số tiền và đi tới, mua xong đồ rồi không biết làm sao để vận chuyển lên núi, cuối cùng đành phải nhờ xe tải của người khác đi cùng lên.
Ban đầu, các tiểu thương ở đây chỉ bán cho Diêu Nhất một vài món đồ nhỏ với thái độ vui vẻ, coi như đùa vui, nhưng khi thấy cô làm việc rất chuyên nghiệp, tính toán lại cẩn thận hơn ai hết, họ bắt đầu nghiêm túc hơn. Có người thậm chí còn nhờ Diêu Nhất giúp tính toán sổ sách.
"Tiểu Diêu, hôm nay mua gì vậy? Sắp Tết rồi, khách du lịch lên núi ít hơn, phải không?" Một dì trung niên đứng gần đó, khoanh tay cười nói.
"Vâng, khách lên núi rất ít, họ đều về nhà ăn Tết cả rồi." Diêu Nhất vừa trả lời vừa nhìn quanh tìm kiếm những thứ mình cần mua.
Gia đình cô không đông người, vì vậy đồ dùng cho dịp Tết không quá nhiều, nhưng Diêu Nhất là khách quen ở đây, các tiểu thương đều rất ưu ái cô, giá cả như giá bán buôn.
Dù sao thì những tiểu thương lâu năm ở đây coi như là đã nhìn Diêu Nhất lớn lên.
Dì trung niên nhìn vào danh sách hàng Tết của Diêu Nhất, chỉ vào hai món đồ nói: "Hai món này năm nay chúng ta không nhập về, phía trước không xa có một cửa hàng mới mở, chắc họ có."
Diêu Nhất cảm ơn dì, xách một đống đồ đi về phía trước tìm cửa hàng. Các cửa hàng lâu năm thường có biển hiệu bị phai màu, hoặc cũ nát, cửa hàng mới mở thì dễ nhận ra ngay.
Cửa hàng này không lớn, nhỏ hơn các cửa hàng bán buôn xung quanh một chút, và vị trí cũng khá khuất.
Ở cửa hàng, có một cậu con trai khoảng tuổi với Diêu Nhất, ngồi cúi đầu đọc tạp chí.
Diêu Nhất định hỏi cậu ấy có hai món đồ khô mà cô cần hay không, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy lật trang sách, tạp chí trong tay lộ ra cái bìa: *Annals of Mathematics*.
Đó là tạp chí toán học hàng đầu mà Diêu Nhất luôn ao ước, cô chỉ có thể tìm kiếm một vài bài viết trên mạng, không ngờ hôm nay lại gặp được bản in thực tế.
Diêu Nhất không thể kìm lòng, liền đi lại gần, khẽ nghiêng đầu nhìn vào nội dung trên trang. Cậu con trai ngồi đó không để ý, vẫn chăm chú đọc tạp chí của mình.
Hai người, một không mua, một không bán, Diêu Nhất đứng, cậu con trai ngồi, thế mà lại nhìn suốt gần nửa tiếng đồng hồ. Cho đến khi ông chủ cửa hàng trở về, nhìn thấy cảnh tượng này, có chút ngẩn ngơ.
"Ái chà, con đang làm gì vậy?" Ông chủ nhìn qua những khách hàng tiềm năng đang loay hoay ở cửa, lại nhìn qua Diêu Nhất, không khỏi cảm thấy tức giận với thái độ hời hợt của con trai khi quản lý cửa hàng.
Cậu con trai lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêu Nhất bên cạnh thì ngẩn người một lát, rồi mới đứng dậy: "Cậu muốn mua gì?"
Lúc này Diêu Nhất mới nhớ ra mình đến để mua đồ khô, ông chủ cửa hàng cũng không để con trai mình chào đón khách, vẫy tay bảo cậu đi ra ngoài để mình tiếp Diêu Nhất.
Dù có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục ngắm tạp chí, Diêu Nhất bắt đầu hỏi ông chủ xem có hai món đồ trong danh sách Tết của mình hay không.
Mười phút sau, Diêu Nhất đã mua xong hết mọi thứ trong danh sách, vừa lúc này thì điện thoại của cô vang lên, là cuộc gọi từ bố cô hỏi đã mua xong chưa. Hai người bàn bạc sẽ gặp nhau ở chỗ lúc nãy bố thả cô xuống.
Mua xong đồ Tết, Diêu Nhất chuẩn bị cho kỳ nghỉ Tết. Đây là lần đầu tiên cô đón Tết ở núi Lộc Cốc, các năm khác đều ăn tết ở căn nhà tại trong thành phố.
Xung quanh không có hàng xóm, người duy nhất ở gần cũng đã về Bắc Kinh. Sau khi ăn một bữa trưa thịnh soạn trong biệt thự yên tĩnh, bố của Diêu Nhất nói muốn cùng mẹ cô đi ngắm hoàng hôn.
"Giờ mới một giờ chiều thôi mà?" Diêu Nhất nhìn đồng hồ, không hiểu tại sao bố mẹ lại ra ngoài sớm thế.
"Đợi một lúc nữa sẽ tới thôi." Mẹ Diêu Nhất, khuôn mặt trắng mịn, thoáng ửng hồng, không biết phải giải thích thế nào với con gái.
"Cho dù mùa đông ban ngày ngắn hơn ban đêm, nhưng vẫn còn đến bốn tiếng nữa mới có thể thấy hoàng hôn. Ra ngoài sớm thế này, bố mẹ không sợ cảm lạnh à?" Diêu Nhất cảm thấy lo lắng về khả năng tính toán của bố mẹ.
Bố Diêu Nhất liếc nhìn con gái không hiểu chuyện, nói: "Con còn nhỏ, không hiểu đâu. Cứ ở nhà xem tivi đi, đừng mãi đắm chìm trong những con số."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!