Chú Lý vội vã xuống xe, theo bản năng muốn nhận lấy chiếc chiếu từ tay cậu chủ, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến cô gái đứng bên cạnh. Dù sao đây cũng là cô gái đầu tiên đi bên cạnh cậu chủ.
"Tôi cầm giúp cháu." Chú Lý nói rồi định nhận lấy chiếc vali trong tay Diêu Nhất.
Diêu Nhất lùi lại hai bước: "Không cần đâu, rất nặng. Cháu tự làm được." Không phải cô khiêm tốn, mà từ khi còn ở núi Lục Cốc, khi buôn bán hàng hóa nhỏ, cô đã phải chạy lên chạy xuống, cơ bắp khỏe mạnh đến mức có thể vượt qua tất cả những đứa trẻ trong làng.
Chú Lý nhìn cô, chỉ biết đứng nhìn khi Diêu Nhất bước ra phía sau, nhẹ nhàng mở cốp xe và đặt chiếc vali trông rất nặng vào trong, trong khi cậu chủ vẫn đứng đó, chỉ cầm chiếc chiếu mà không có động tĩnh gì.
"Cái này đưa cho mình." Diêu Nhất hạ tay đang xắn lên, nhận lấy chiếc chiếu trong tay Phó Xuyên và đặt nó vào trong cốp xe.
Chú Lý cảm thấy khó hiểu. Ban đầu ông còn nghĩ cô gái này là người mà cậu chủ thích, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ cậu chủ quá lạnh lùng.
Khi ngồi vào xe, bụng Diêu Nhất lại phát ra những âm thanh "ùng ục", vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Diêu Nhất đã quen với cơn đói, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm như không để ý.
Phó Xuyên đưa hộp điểm tâm đã được đóng gói tinh xảo về phía Diêu Nhất: "Ăn nốt đi."
Diêu Nhất nhìn xuống hộp điểm tâm trên ghế, rồi lại ngước lên nhìn Phó Xuyên. Cô chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng sắc nét của anh.
"Cảm ơn." Lúc này, trong mắt Diêu Nhất, Phó Xuyên như có một vầng hào quang sáng chói, như thể là hóa thân của một vị thần.
Nghe nói Phó Xuyên có một nốt ruồi đỏ ở giữa trán, giống như các vị Bồ Tát, biết đâu anh thật sự là hóa thân thật. Diêu Nhất vừa ăn điểm tâm vừa suy nghĩ, rồi lại ngẩng đầu lên cố gắng nhìn rõ gương mặt của Phó Xuyên. Một lúc sau, cô đành từ bỏ.
Cô vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, dù khoảng cách đã rất gần.
Giá như cô có thể chạm vào mặt anh thì tốt biết mấy, Diêu Nhất nghĩ thầm. Từ khi cô còn bé, khi nhận nhầm bố mình vào năm cô sáu tuổi, bố mẹ luôn để cô chạm vào mặt họ, hy vọng cô có ấn tượng khác biệt. Làm vậy thật sự có hiệu quả, ít nhất có thể giúp cô phác thảo khuôn mặt người đó trong lòng.
Chú Lý lái xe rất cẩn thận, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người ngồi ở phía sau, cảm giác không khí có chút kỳ lạ, hoặc nói đúng hơn là cậu chủ có vẻ hơi kỳ lạ.
Trong lòng chú Lý cảm thán: cậu chủ nhà mình từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, không thích giao tiếp với ai, càng không nói đến con gái. Trước giờ, chưa từng thấy cậu chủ tiếp xúc với cô gái nào, lần trước có một cô gái chủ động đến tìm, kết quả sau đó cậu chủ đã ngồi trong phòng khách với vẻ u ám cả ngày.
Còn cô bé hôm nay, tuy nhìn không tinh tế như cô gái hôm trước, nhưng lại có vẻ rất giản dị. Cậu chủ còn giúp cô ấy cầm đồ, dù lên xe cả hai chẳng nói gì, nhưng bầu không khí lại có gì đó khác biệt.
Chú Lý lén nhìn qua gương chiếu hậu và vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu chủ, làm ông giật mình, vội vàng thu hồi ánh nhìn và tập trung lái xe cẩn thận.
Hôm nay Diêu Nhất chạy đôn chạy đáo cả buổi, ngồi trong xe ăn hết phần điểm tâm, rồi dựa vào cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.
Chú Lý lái xe ra khỏi khu trung tâm thành phố, con đường dần trở nên gồ ghề khiến xe hơi xóc nảy. Sau một lúc im lặng, ông quay sang hỏi:
"Cậu chủ, cô gái này…" Nhất thời chú Lý không biết nên gọi Diêu Nhất thế nào, "muốn xuống ở đâu ạ?"
Phó Xuyên ngẩng lên: "Chú cứ chạy thẳng đến biệt thự, nhà cô ấy ở gần đó."
"Vâng." Lý thúc gật đầu, thầm nghĩ hóa ra là hàng xóm. Ông lái xe cho gia đình cậu chủ đã lâu nhưng chưa từng nghe nói về cô hàng xóm này.
………..
Diêu Nhất đang mơ.
Trong giấc mơ, cô thấy một căn phòng tràn ngập bài kiểm tra và sách bài tập, tất cả đều là đề toán! Diêu Nhất vui mừng lao vào, lăn lộn lên đống giấy tờ, như thể cuối cùng cũng tìm được thứ mình khao khát bấy lâu. Cô thực sự đã bị cấm đoán quá lâu rồi. Bố mẹ cô không cho cô nhảy lớp, cũng không cho tiếp xúc quá nhiều với những lý thuyết toán học phức tạp, nhưng hôm nay… cuối cùng, giấc mơ của cô đã thành hiện thực!
"Diêu Nhất… Diêu Nhất!" Từ ngoài cửa, tiếng gọi của bố mẹ vang lên, rõ ràng là đến để bắt cô! Diêu Nhất hoảng hốt ôm chặt lấy đống đề thi, loay hoay tìm đường thoát thân.
"Dậy đi…" Phó Xuyên nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không thể tin nổi. Cô gái đang say ngủ bám chặt lấy cánh tay anh, trong khi khuôn mặt anh nhăn nhó đầy bất lực. Anh không thể hiểu nổi rốt cuộc cô đã mơ thấy cái gì.
Chiếc xe bắt đầu leo lên đường núi quanh co, khúc khuỷu. Vừa rồi, một cú ngoặt gấp đã khiến Diêu Nhất, người đang ngủ say, bất ngờ ngã nghiêng sang bên Phó Xuyên. Trước khi anh kịp đẩy cô ra, cô bất ngờ đưa tay quàng lấy cánh tay anh, giữ chặt không buông.
Trong giấc ngủ, cô khẽ nhíu mày và lẩm bẩm: "Không… chọn đáp án A."
Phó Xuyên thoáng sững người, khóe môi không khỏi giật giật vì khó hiểu, còn phần chóp tai trắng ngần của anh lại bắt đầu ửng đỏ. Cuối cùng, anh hít một hơi, cố gắng kéo tay ra khỏi vòng ôm của cô và đẩy cô nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!