Chương 2: (Vô Đề)

"Ha ha ha!" Triệu Tiền ôm vai Diêu Nhất, cười đến không thở nổi, vẻ mặt đầy thông cảm. "Cậu ơi, cậu lại trùng tên với thủ khoa tỉnh, sau này chắc cậu khổ lắm đây!"

Hai người kia lập tức phản ứng lại, Hàn Tiêu Tiêu an ủi: "Không sao đâu, thủ khoa tỉnh chỉ là quá khứ, biết đâu ba năm cấp ba này cậu ấy sẽ tụt hạng."

Cô ấy cũng không biết Diêu Nhất chính là thủ khoa tỉnh, nên dĩ nhiên gần gũi với người bạn mới quen hơn.

"Xin lỗi, nhưng mình thấy điều đó khó xảy ra." Lý Cách chỉnh lại cặp kính tròn, nghiêm túc nói. "Theo mình biết, Diêu Nhất từ lớp mầm non đến giờ, chỉ cần đi thi cậu ấy chưa bao giờ xếp thứ hai."

"Cậu ấy giỏi vậy sao?" Triệu Tiền trợn mình mắt, trong lòng tràn đầy thông cảm với bạn học ngồi bên cạnh mình.

"Cũng bình thường thôi." Diêu Nhất khiêm tốn đáp lại.

"Không sao, người anh em." Triệu Tiền ôm chặt Diêu Nhất, "Chúng ta đã vào được lớp hai, chắc chắn là đầu óc thông minh, cố gắng ba năm để đuổi kịp Diêu Nhất, đạp cô ấy dưới chân!"

"Thực ra…" Diêu Nhất đang định giải thích thì giáo viên chủ nhiệm từ từ bước vào.

Đó là một người đàn ông trung niên cao gầy, đeo kính gọng đen, trông rất hiền hòa.

"Chào các em. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, các em cứ gọi tôi là thầy Hàn." Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn quanh lớp, "Có vẻ các em vẫn có ý thức tự giác, các bạn nữ ngồi ở giữa, các bạn cao thì ngồi ở phía sau, rất tốt, rất tốt. Vị trí cứ như vậy đi, thầy cũng lười điều chỉnh."

"Thầy ơi, sao không đổi chỗ ạ, em không nhìn rõ." Một bạn nam ở hàng ghế sau giơ tay nói.

"Vậy sao em không ngồi ở phía trước?" Lão Hàn vẫn tươi cười.

"Em đến muộn, chỗ ngồi đã bị người khác chiếm hết." Bạn học xếp thứ hai tỉnh không cam lòng nói.

"Vậy sao em không đến sớm hơn?" Lão Hàn không có vẻ gì là dao động.

Dĩ nhiên là ở nhà ngủ rồi, bạn học xếp thứ hai tỉnh thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói: "Thầy nên sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích."

"Ngây thơ quá đi! Như học sinh tiểu học ấy." Hàn Tiêu Tiêu rất xem thường bạn học xếp thứ hai tỉnh, đồng thời cũng nói xấu bạn xếp thứ hai tỉnh trước mặt Diêu Nhất, "Thứ hai mà đã kiêu ngạo như vậy, không biết thứ nhất sẽ ra sao, đúng không, Diêu Nhất?"

Diêu Nhất: "…"

Lão Hàn lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, khiến cả lớp học cảm thấy căng thẳng.

"Các em đã lên lớp mười rồi, thầy tin là mọi người sẽ không giống như học sinh tiểu học, lúc này so sánh lúc kia so sánh. Nếu mắt không rõ thì hãy đeo kính sớm, không thì đến lúc đó sẽ bị chậm trễ." Lão Hàn thấy bạn học xếp thứ hai tỉnh còn muốn nói gì đó, liền chỉ vào hàng ghế cuối, "Hơn nữa, nếu sắp xếp theo thành tích, thì người đứng đầu tỉnh như Diêu Nhất cũng ngồi ở hàng cuối mà không có ý kiến gì.

Thầy tin là các bạn khác cũng không nên có ý kiến gì nữa."

Triệu Tiền, cùng với Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách ở phía trước, nhìn nhau một cái, rồi theo hướng tay chỉ của giáo viên chủ nhiệm, cứng ngắc quay sang nhìn bạn ngồi cùng bàn mới.

"Người, người đứng đầu tỉnh là Diêu Nhất?" Hàn Tiêu Tiêu lắp bắp hỏi.

Diêu Nhất im lặng gật đầu, cô muốn giải thích nhưng không kịp.

"Vậy… cậu… không phải là con gái sao?" Triệu Tiền bỗng nhận ra, cúi đầu tự trách bản thân, như thể muốn nhìn xuyên qua bàn tay phải của mình.

Vừa rồi chính cậu đã dùng tay đó ôm vai một cô gái vài lần!

"Ừ." Diêu Nhất tiếp tục gật đầu.

Bốn người mới lập nhóm ngay lập tức rơi vào im lặng.

"Được rồi, chuyện chỗ ngồi cứ như vậy." Lão Hàn vỗ tay lên bàn, "Một vài bạn nam cùng thầy đi lấy sách và chuyển quân phục (bộ đồ học quân sự)."

Nói rồi, ông chỉ tay vào một vài bạn học sinh cao lớn rồi dẫn họ ra ngoài.

Giáo viên vừa đi, lớp học lại trở nên nhộn nhịp, chỉ có một góc nào đó không còn ồn ào như trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!