Chương 14: (Vô Đề)

Khi chuông cửa reo lên, người giúp việc liếc nhìn về phía Phó Xuyên, người đang ngồi trên sofa đọc sách. Trong lòng bà thắc mắc: Không biết ai lại đến vào lúc này?

Cửa vừa mở, bà thấy một cô gái xinh xắn, khuôn mặt thanh tú. Người giúp việc ngạc nhiên hỏi: "Cô gái, cô tìm ai vậy?"

Dụ Thanh Doanh mỉm cười dịu dàng: "Chào cô, xin hỏi Phó Xuyên có ở đây không?"

Người giúp việc ngẩn người một lát rồi đáp: "Cô tìm cậu chủ sao?"

Dụ Thanh Doanh gật đầu: "Cháu là bạn học của Phó Xuyên, nghe nói cậu ấy bị ốm, cháu đại diện các bạn trong lớp tới thăm."

Người giúp việc không nghi ngờ gì, lùi lại một bước để Dụ Thanh Doanh bước vào.

Phó Xuyên lật từng trang sách logic luận trong tay. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn người vừa đến: "Bà Lưu?"

Dù là người giúp việc đã theo Phó Xuyên nhiều năm, bà Lưu ngay lập tức nhận ra sự không vui trong giọng điệu của Phó Xuyên, liền giải thích: "Cô gái này nói là bạn học của cậu chủ, nên tôi đã cho cô ấy vào."

Không khí yên tĩnh vốn bao quanh Phó Xuyên lập tức thay đổi. Anh đứng dậy: "Lớp trưởng đến có việc gì sao?"

Dụ Thanh Doanh bị thái độ lạnh lùng của Phó Xuyên làm cho sững lại, một lát sau lại khôi phục lại vẻ mặt quan tâm, hỏi: "Hôm nay Phó Xuyên không đến lớp, các bạn trong lớp rất lo lắng, nên nhờ mình đến thăm cậu."

"Chẳng phải tôi chưa từng nói địa chỉ của mình cho các cậu sao?" Phó Xuyên ngầm bày tỏ sự không hài lòng, cảm thấy như bị xâm phạm quyền riêng tư.

Khuôn mặt Dụ Thanh Doanh tái đi, cố gắng nói: "Mình là lớp trưởng, trước đây đã từng thấy địa chỉ nhà cậu, không phải cố ý đâu. Chỉ là hôm nay lo lắng cho Phó Xuyên, nên mới đến thăm."

Chú Lý vừa mới từ ngoài vào, nhìn thấy một cô gái đứng lẻ loi ở cửa. Theo bản năng, ông muốn làm dịu bầu không khí: "Cháu là bạn học của cậu chủ phải không, mau ngồi đi. Bà Lưu, bà đi làm ít đồ ăn nhẹ mang đến nhé."

Phó Xuyên liếc nhìn chú Lý , người đã luôn ở bên anh từ nhỏ, rồi ném cuốn sách trong tay lên sofa, lúc này mới thu lại vẻ lạnh lùng.

Vì có thêm một người ở đây, Dụ Thanh Doanh cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Cô lại nở nụ cười: "Hôm nay thầy cô phát một số bài thi, sau ngày kia sẽ chữa bài. Cho nên mình tranh thủ lúc đến thăm, mang bài thi qua cho cậu. Nếu làm phiền Phó Xuyên thì cho mình xin lỗi."

Nói rồi, Dụ Thanh Doanh lấy từ trong cặp vài tờ bài thi ra, chứng minh lời cô nói không phải là giả.

Phó Xuyên lịch sự nói một câu: "Cảm ơn."

"Đây là việc mình nên làm." Dụ Thanh Doanh mỉm cười ngọt ngào.

Lúc này, bà Lưu đã bưng ra một đĩa điểm tâm còn ấm. Vì lo Phó Xuyên đôi khi có thể đói bụng, dù sao anh cũng đang trong giai đoạn phát triển, trong căn hộ luôn có sẵn một ít đồ ăn nóng.

Dụ Thanh Doanh không quan tâm đến điểm tâm, cô chỉ muốn lại gần hơn với Phó Xuyên, những món điểm tâm trước mặt cũng không hề động đến. Có vẻ như cô lại nhớ ra điều gì đó: "Kết quả kỳ thi giữa kỳ đã có rồi."

Lúc này Phó Xuyên mới nhìn lại cô một lần nữa: "Ai đứng đầu?"

Trong lòng Dụ Thanh Doanh thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như Phó Xuyên chỉ coi Diêu Nhất là một đối thủ trong học tập, không có mối quan hệ nào khác.

"Cậu xếp thứ hai." Dụ Thanh Doanh nói một cách khéo léo.

Phó Xuyên ngạc nhiên nhìn cô: "Cô ấy đứng thứ nhất?"

Dụ Thanh Doanh thu lại cảm giác không thoải mái trong lòng, mỉm cười nói: "Ừ, người đứng đầu là Diêu Nhất, học sinh lớp bên cạnh."

Chỉ ngạc nhiên một lúc, Phó Xuyên nhanh chóng thu lại biểu cảm dư thừa, nói: "Muộn rồi. Chú Lý, chú đưa lớp trưởng về nhé."

Dụ Thanh Doanh không tiếp tục ở lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười an ủi: "Mình tin cậu, Phó Xuyên, lần sau nhất định cậu sẽ vượt qua Diêu Nhất."

Vốn dĩ Phó Xuyên hơi chán nản với việc học, vậy cho nên hôm nay anh xin nghỉ và ở lại căn hộ, đọc sách cả ngày. Tuy nhiên, tin này lại khiến anh có chút hứng thú.

Thực tế, khi ở Bắc Kinh, không phải lúc nào Phó Xuyên cũng đứng thứ nhất. Có những lúc anh chỉ làm bài vừa đủ, không mấy khi quan tâm đến việc phải giành vị trí đầu tiên. Việc không hoàn thành bài thi cũng thường xuyên xảy ra. Không phải là anh không làm được, mà là anh không muốn làm.

Khi đến thành phố Yến, vì không muốn bố mẹ quá chú ý đến mình, Phó Xuyên luôn hoàn thành bài thi. Tuy nhiên, anh không quá để tâm đến điểm số, chỉ cần có thể tiết kiệm được bước nào thì anh sẽ làm như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!