Chương 13: (Vô Đề)

Phó Xuyên miễn cưỡng chọn hai thứ, một quả trứng và một chiếc bánh bao đậu đỏ.

"Cậu ăn có vậy thôi sao? Thẻ của mình còn nhiều tiền lắm mà." Diêu Nhất nói, dù trong người không có nhiều tiền, nhưng thẻ ăn của cô được bố nạp sẵn tiền cho ba năm học liền.

"Sắp vào học rồi, tôi đi trước đây." Phó Xuyên xách túi nhựa, chuẩn bị đi về lớp.

"Đợi đã." Diêu Nhất tự mình bê bát cháo và bánh quẩy, định ngồi xuống ăn.

Phó Xuyên dừng lại, rồi quay đầu.

"Cậu bỏ bánh bao vào ba lô đi, trong tòa nhà giảng đường có người kiểm tra không cho mang đồ ăn sáng vào đấy!" Diêu Nhất từng được Triệu Tiền truyền đạt rất nhiều kinh nghiệm kiểu này.

Phó Xuyên cúi đầu nhìn ba lô của mình, chậm rãi đặt bánh bao và trứng vào trong.

Chiều về chắc phải nhờ chú Lý mua cái ba lô mới, Phó Xuyên thầm nghĩ khi bước ra khỏi nhà ăn.

Vì cuộc chiến căng thẳng lan rộng giữa các lớp, "cuộc chiến" giữa Phó Xuyên và Diêu Nhất đã bị bỏ qua. Điều này hoàn toàn hợp ý Phó Xuyên; anh lạnh lùng, yên ổn trải qua hơn một tháng và chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Thật ra, nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Diêu Nhất, anh đã có thể yên bình trải qua toàn bộ thời cấp ba như mọi khi.

Đa phần học sinh lớp 10-1 đều tập trung học hành, Phó Xuyên không có hứng thú với các cô gái khác, thậm chí bình thường có thể không tiếp xúc thì anh cũng tránh.

"Phó Xuyên, lâu rồi không gặp." Diêu Nhất cầm hai chiếc bút, vui vẻ bước vào phòng thi số một.

Kể từ khi hai người chia tay ở nhà ăn, đã hơn một tháng họ chưa gặp lại. Diêu Nhất luôn thân thiện với bạn học, và chào hỏi là phép lịch sự quen thuộc của cô.

Phó Xuyên khẽ gật đầu, thực ra là anh không muốn đáp lại. Suốt hơn một tháng qua, anh cố tình canh giờ vào lớp và tan học để tránh gặp Diêu Nhất, nhưng lại quên mất rằng trong kỳ thi, họ chắc chắn sẽ ngồi trước sau.

"Khi làm bài cậu nhớ chú ý đến các bước làm bài nhé, có những chỗ không thể bỏ qua đâu, thầy cô trường trung học phổ thông số 1 vốn rất nghiêm khi chấm bài." Diêu Nhất chân thành gợi ý cho Phó Xuyên.

Đó chỉ là gợi ý, còn có nghe theo hay không thì Diêu Nhất cũng chẳng bận tâm lâu, vì ngay sau đó cô đã phải đối mặt với môn thi đầu tiên: Ngữ văn. Ở phần đầu với các câu hỏi trắc nghiệm và bài đọc hiểu, cô làm rất trôi chảy, nhưng đến phần viết bài luận thì cô bắt đầu bối rối.

Diêu Nhất luôn nghĩ rằng cách dùng từ của mình đơn giản, rõ ràng, mạch lạc, nói chung là rất tốt. Thế nhưng, giáo viên trường trung học phổ thông số 1 dường như không đánh giá cao phong cách này, điểm số của cô lúc nào cũng rất thấp.

Trước kỳ thi, giáo viên Ngữ văn của lớp 10-2 đã đặc biệt gọi Diêu Nhất đến nói chuyện, khuyên cô đừng viết theo cách suy nghĩ của riêng mình mà hãy ghép các ý từ văn mẫu. Ít nhất như vậy cũng giúp bài viết đạt điểm trung bình, cộng với điểm phần đầu bài thi, đủ để không làm tụt thành tích chung của lớp.

Trong lòng Diêu Nhất không mấy thoải mái. Với trí nhớ của cô, nếu thật sự cần ghép vài bài văn mẫu, cô không cần nhìn sách cũng có thể làm được. Nhưng thầy giáo cũng đã nhắc nhở rằng thi cử chỉ xét điểm số, không nên quá quan tâm đến những thứ khác.

Thấy Diêu Nhất ngồi phía trước cứ liên tục xê dịch ghế, Phó Xuyên khẽ đưa ngón tay thon dài chạm nhẹ vào cô, "Ngồi yên nào."

Diêu Nhất lập tức cứng người, nhận ra mình đã làm phiền bạn học trong lúc thi nên lập tức ngồi im không dám nhúc nhích nữa.

Đến lúc giáo viên thu bài, Phó Xuyên tình cờ nhìn thấy bài thi của Diêu Nhất, không khỏi cau mày.

Chữ của Diêu Nhất trông như bị một cơn gió thổi lệch hết sang bên trái. Nhưng riêng tên của cô lại được viết rất chỉn chu, nét bút sắc sảo và gọn gàng.

Giáo viên đã đi thu bài ở nhóm khác, Diêu Nhất quay đầu lại xin lỗi: "Vừa rồi ngại quá."

Phó Xuyên cầm lấy túi tài liệu, đứng dậy: "Không sao."

Anh không muốn ở lại thêm với Diêu Nhất nữa, anh luôn có cảm giác rằng ở bên cô sẽ xảy ra chuyện không hay, đặc biệt là đối với anh.

"Hai người đang nói gì đấy?" Hàn Tiêu Tiêu cũng thi ở phòng này, bước tới hỏi. "Vừa nãy giám thị còn liếc nhìn hai người vài lần đấy."

"Không có gì đâu. Mình thấy bài văn lần này mình viết khá ổn đấy," Diêu Nhất tự tin nói, "hoàn toàn dựa theo mẫu văn luôn."

"Không phải cậu nói rằng làm theo văn mẫu thì bài viết sẽ không có hồn sao?" Hàn Tiêu Tiêu trêu chọc.

Có lần giáo viên đã gọi tên phê bình Diêu Nhất trong lớp, nói rằng bài văn của cô lủng củng, mà cô còn chẳng chịu viết theo văn mẫu. Diêu Nhất lập tức ngẩng lên đáp rằng văn mẫu thì khô cứng, còn bài viết của cô mới thực sự có hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!