Chương 1: (Vô Đề)

Trường trung học phổ thông số 1, tỉnh D, thành phố Yến.

Âm thanh ve sầu rộn rã, dưới mỗi gốc cây đều tụ tập một đám đông, các bậc phụ huynh đứng thành từng nhóm, dò xét thông tin từ nhau, trong khi các học sinh bên cạnh thì ngó nghiêng xung quanh.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới của học sinh lớp 10.

Diêu Nhất đứng ở cổng trường, ngẩng đầu nhìn tảng đá lớn khắc chữ "Trung học phổ thông số 1", cô đã đứng như vậy được mười phút.

Thời gian kéo dài khiến bảo vệ cổng nghi ngờ động cơ của cô, đang định bước ra hỏi thăm thì Diêu Nhất đã động đậy.

Cô mang một đôi giày Nike cũ kỹ đầy bùn vàng, đeo một chiếc ba lô có logo Adidas đã gần như bong tróc, tay trái xách một chiếc vali da màu hồng cũ nát, tay phải cầm một miếng bánh còn dính dầu mỡ, và còn kẹp một tấm chiếu mát ở trong nách.

Cô cúi đầu, từng bước tiến vào trong, rồi giơ tay phải lên cắn một miếng bánh.

Chưa đầy bảy bước, Diêu Nhất đã tiến gần đến tảng đá khổng lồ, cô dừng lại một chút, rồi quay sang bên phải, tiếp tục đi về phía trước.

Cô đang suy nghĩ về việc tảng đá khổng lồ này chắn ở cổng trường có tác dụng gì. 

Thật sự là một tảng đá lớn, phần chân đá đồ sộ đã chiếm gần một nửa lối đi, khiến người qua lại phải tách ra mà đi vòng qua.

Thật là khó hiểu.

Diêu Nhất không để tâm lau mồ hôi, ánh mắt đảo quanh, nhận thấy những người xung quanh hầu hết đều là những học sinh mới như cô, cùng với các phụ huynh đầy hứng khởi.

Cô không nghĩ mình có thể hỏi đường, vì ai cũng đang đi về một hướng. 

Miếng bánh đã ăn hết, Diêu Nhất nhìn thấy thùng rác liền vứt rác vào trong.

Khi ngẩng đầu lên, cô thấy một người có dáng vẻ như học sinh nữ với mái tóc dài đang đi về phía mình. 

Người này không mang theo hành lý, dáng đi thư thái, và lại đi về phía ngoài trường, có lẽ là một đàn chị. 

Diêu Nhất gần như ngay lập tức chạy lên phía trước, ngẩng đầu hỏi: "Chị ơi, cho em hỏi đi đến toà nhà Đức Hoá thế nào ạ?"

Người nọ liếc nhìn Diêu Nhất, người đang đầm đìa mồ hôi, rồi chỉ tay về phía bên trái.

"Cứ đi thẳng bên trái ạ?" Diêu Nhất không chắc chắn hỏi lại.

Người nọ gật đầu rồi đi thẳng, dường như không muốn nói thêm câu nào nữa.

"Em cảm ơn!"

Diêu Nhất gọi với theo bóng dáng đã khuất xa. 

Đi về phía bên trái một lúc lâu, vòng qua một hồ nước mới thấy biển chỉ dẫn toà nhà Đức Hoá.

Toà nhà Đức Hoá không phải là một toà nhà giảng dạy, mà là toà nhà văn phòng. Diêu Nhất đến đây để tìm trưởng phòng tuyển sinh và đăng ký thủ tục ở đó. 

Trước đó, hình như hiệu trưởng đã nói rằng văn phòng của ông ở tầng ba, còn trưởng phòng tuyển sinh ở tầng hai. 

Diêu Nhất nhớ lại những gì hiệu trưởng đã nói với cô tại nhà, vừa kéo vali từ từ lên cầu thang. 

"Diêu Nhất đúng không? Vào đi, nhanh nào." 

Khi vừa bước đến tầng hai, trên hành lang đã có giáo viên chờ sẵn. 

"Ngồi xuống đi, trông em nóng quá." Cô giáo kéo Diêu Nhất vào phòng tuyển sinh, ngay lập tức mở một gói khăn giấy để lau mồ hôi cho cô. 

"Cảm ơn cô." Diêu Nhất đặt vali xuống, ngồi lên ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!