An Gia Phượng Tê Trấn
Vạn Thiên Thiên trên đường đi đi dừng dừng, nàng là một nữ nhân với đầu óc vô cùng phát triển, đã dùng vàng trong không gian đổi được mười lăm vạn lượng ngân phiếu.
Tại những nơi đất đai màu mỡ, Vạn Thiên Thiên đều mua cả những mảnh ruộng lớn và các trang viên, địa khế đều ghi tên nàng.
Nàng mua trang đầu trông coi mỗi trang viên, lấy lương chủng trong không gian ra, để lại bạc và dặn dò trang đầu cách trồng trọt, đến khi thu hoạch nàng sẽ phái người đến nghiệm thu. Vạn Thiên Thiên rất nhanh đã mua được gần ngàn mẫu ruộng tốt và mười bảy trang viên.
Vạn Thiên Thiên còn ở các thành trấn hoặc phủ thành nơi có trang viên, mua thêm một số cửa hiệu có địa điểm tốt. Nàng đích thân chưởng nhãn mua một số người, vẫn là mở Vân Thượng Mỹ Y Lâu. Mười bảy tiệm Vân Thượng Mỹ Y Lâu đều theo mô hình kinh doanh ở kinh thành, nhanh chóng bắt đầu có lợi nhuận!
Hai tháng sau, tỷ đệ Vạn Thiên Thiên cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ ở Giang Nam tên là Phượng Tê Trấn. Buổi tối, tỷ đệ Vạn Thiên Thiên dẫn người vào nghỉ tại một khách sạn tên là Tứ Hải Vi Gia.
Vạn Thiên Thiên là một phụ nhân đang mang thai, Vạn Sơn lại còn nhỏ, rất nhanh bọn họ đã ngủ say. Nửa đêm, Tiểu Nguyệt Lượng đột nhiên "oaoa" kêu lên, khiến Vạn Thiên Thiên giật mình tỉnh giấc!
Nàng khẽ khoác áo choàng, xuống giường. Tiểu Nguyệt Lượng đôi mắt sáng trưng nhìn nương thân mình, Vạn Thiên Thiên dịu dàng xoa đầu Tiểu Nguyệt Lượng.
Nàng vừa mở cửa, liền thấy Vân Nhất đứng ngoài cửa phòng. Vạn Thiên Thiên đã quen rồi, Vân Nhất và những người khác thường thay ca canh gác ngoài cửa phòng nàng vào ban đêm, hai tháng qua chưa từng gián đoạn.
Vân Nhất: "Phu nhân, bên ngoài không an toàn, xin người hãy vào phòng đi ạ!
Vân Lục, Vân Thất và Vân Bát đều đã ra sân rồi, sẽ không có chuyện gì đâu ạ!"
Vạn Thiên Thiên: "Được! Các ngươi chú ý an toàn!"
Vân Nhất: "Vâng, phu nhân!"
Vạn Thiên Thiên vừa về phòng đã thấy một nam nhân dáng thư sinh đang ngồi dưới bệ cửa sổ, trông như sắp chết đến nơi.
Vạn Thiên Thiên nhìn hắn, thấy thật đáng thương, một nam nhân trắng trẻo sạch sẽ lại sống dở chết dở, trông như bị truy sát. Haizz!
Vạn Thiên Thiên bước đến, lại gần nam nhân. Hắn khó nhọc ngẩng đầu nhìn Vạn Thiên Thiên, nam nhân dáng thư sinh gắng gượng miễn cưỡng hành lễ thư sinh.
Vạn Thiên Thiên: "Ngươi là ai? Tại sao lại chạy vào phòng ta?"
Tiểu Nguyệt Lượng bên cạnh Vạn Thiên Thiên nhe răng, trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân như hổ rình mồi!
Nam nhân dáng thư sinh: "Tiểu nhân Ôn Khải, là người Phượng Tê Trấn này. Dì của tiểu nhân là phu nhân của Lưu viên ngoại trong trấn. Dì nhiều năm không có con, mùa đông năm nay liền mất liên lạc với nhà tiểu nhân. Mẫu thân tiểu nhân trước khi lâm chung nói rằng cảm thấy dì tiểu nhân đã xảy ra chuyện, dặn tiểu nhân lo hậu sự cho bà xong thì đi thăm dì."
Thư sinh vừa khóc vừa kể lể, nước mắt nước mũi tèm lem, tiếp tục nói: "Sau đó, mẫu thân đã mất, tiểu nhân liền đến phủ Lưu viên ngoại thăm hỏi, kết quả người nhà họ Lưu nói dì tiểu nhân đã mất một tháng trước!
Là do có tư tình với người phu nuôi ngựa, bị phát hiện xong liền gieo mình xuống giếng tự vẫn!
Tiểu nhân tự nhiên không tin, liền đi báo quan. Huyện lệnh Tôn đại nhân công chính liêm minh, rất nhanh đã điều tra vụ án, sau này sự thật phơi bày, là thứ tử Lưu Nhân của Lưu viên ngoại, cùng với di nương của hắn đã hại chết dì của tiểu nhân.
Huyện lệnh Tôn phán tử tội cho tên thứ tử và di nương của hắn, nhưng không ngờ Lưu viên ngoại đã dùng tiền để lý đại đào cương, dùng một tên ăn mày thế Lưu Nhân đi chịu chém đầu!
Lưu Nhân bây giờ đang dùng tên Lưu An Nhân, với thân phận cháu trai xuất hiện trong nhà họ Lưu!
Hôm qua hắn nhìn thấy tiểu nhân trên phố, liền lớn tiếng nói muốn giết tiểu nhân để báo thù cho di nương của hắn!
Tối nay có ba hắc y nhân đến nhà tiểu nhân, tiểu nhân nghe thấy tiếng động liền trốn vào hầm rượu. Nửa đêm tiểu nhân tưởng đã an toàn, liền ra ngoài không ngờ bọn chúng đã mai phục ngoài cửa nhà.
Tiểu nhân bị trúng đao trốn vào khách sạn, làm kinh động phu nhân, là Ôn Khải đáng chết! Phu nhân! Ôn Khải không cam lòng a!"
Vạn Thiên Thiên...
Vạn Thiên Thiên: "Ngươi biết làm gì? Nếu ta giúp ngươi, ngươi có bằng lòng làm việc cho ta không?
Đương nhiên, ta là người làm ăn chính đáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!