Chương 44: Quý Yến Hành

Trước lời nói đầy tính nguy hiểm kia, ngón tay Diệp Lam Đình bỗng siết lại, một loại cảm giác hoảng hốt khiến dây thần kinh của bà run lên.

Bà vẫn luôn điều tra con trai tôi...

Bà ta chậm chạp tách rời từng chữ ra, cố gắng chắp vá lại ý nghĩa đằng sau chúng.

Là đứa bé kia sao?

"Xin lỗi, tôi không hiểu ngài đang nói gì."

Diệp Lam Đình dốc toàn lực để giữ cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh, tuy rằng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng to gió lớn.

Hóa ra kia không phải là con riêng của chồng bà?

Rõ ràng bà nhìn mặt đứa bé kia có bóng dáng của chồng bà mà...

"Thật sao?" Người đàn ông trong điện thoại tỏ ra hơi tiếc nuối cười nhẹ: "Bà thay ba thám tử tư, tiếc là bọn họ đều công cốc quay về, có điều tôi khá tán thưởng người đầu tiên, bà biết vì sao không?"

Nghe đến đây, vẻ mặt Diệp Lam Đình lộ rõ kinh ngạc, bà không dám trả lời câu hỏi này, chỉ có thể cố gắng giữ vững nhịp thở của mình.

"Vì con trai tôi nói nó thích chiếc mũ lưỡi trai mà cậu ta đội."

Giọng nói người đàn ông toát lên vẻ cưng chiều, nhưng chẳng mấy lại biến thành lạnh lẽo thấu xương.

"Hơn nữa, cậu ta hiểu được nên thu tay rời khỏi lúc nào."

Cả người Diệp Lam Đình cứng ngắc.

Thám tử tư đầu tiên đưa cho bà bức ảnh đứa bé đang ăn bánh mình, nói rằng không thể tìm thấy bất cứ mẫu sinh học nào có thể kiểm tra tin tức thân phận, trong quá trình điều tra một vụ án tưởng như bắt ngoại tình bình thường này lại cảm thấy quá khác thường, nên cậu ta đã chủ động nói với Diệp Lam Đình không làm nữa, lúc đó bà còn nổi giận.

Cho đến giờ phút này, Diệp Lam Đình mới biết, hóa ra những người bà sai bí mật điều tra trước nay đều nằm trong tầm mắt của người khác.

Bà biết không thể tiếp tục giảo biện nữa, nên sau một hồi do dự mới dịu giọng nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm, do tôi tìm nhầm người..."

Còn chưa nói xong, bà đã nghe thấy có tiếng trẻ con loáng thoáng ở đầu điện thoại bên kia.

"Papa, papa chưa nói chuyện điện thoại xong à?" Giọng trẻ con non nớt đầy nũng nịu: "Con muốn đi xem anh chơi bóng rổ, sắp bắt đầu luyện tập rồi."

Diệp Lam Đình ngay tức khắc biết được đứa nhỏ kia là ai, cũng đoán được anh trong lời nó là người nào.

Sau đó bà nghe thấy giọng người đàn ông kia cách hơi xa, đáp lời đứa bé kia bằng giọng điệu dịu dàng khác hẳn: "Được."

"Tôi hy vọng bà cách xa hai đứa ra." Lúc nói chuyện với bà ta lần nữa, giọng điệu người đàn ông đã hơi mất kiên nhẫn: "Nghe rõ chưa? Hai đứa."

Không chỉ là đứa bé có lai lịch bí ẩn này mà còn bao gồm Bùi Thanh Nguyên bên cạnh nữa.

Diệp Lam Đình rất muốn phản bác, rõ ràng kia là đứa nhỏ đã sớm chiều bầu bạn với bà hơn mười năm trời, một người ngoài không rõ lai lịch như ông có tư cách gì mà yêu cầu bà cách xa Bùi Thanh Nguyên?

Nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông kia lại khiến bà hoàn toàn dẹp bỏ những ý nghĩ này.

"Bà và Bùi Minh Hồng rất giống nhau, đều thích làm chuyện nguy hiểm." Trong giọng nói cuốn theo một tiếng thở dài như thể thương hại: "Cầm cố cổ phiếu để lấy vốn tái đầu tư, vốn hóa thị trường trông đẹp đấy nhưng đòn bẩy cũng ngày càng lớn...! Không thấy giống như đang đi trên dây à?"

"Chẳng qua, tình cờ tôi lại thích xem người khác diễn trò này." Người đàn ông mỉm cười lễ độ: "Chúc hai người may mắn."

Dứt lời, cuộc gọi đột nhiên kết thúc.

Diệp Lam Đình sững sờ một lúc rồi vội vàng mở giao diện cuộc gọi lên, muốn tìm ra số điện thoại kia nhưng phát hiện cuộc gọi đã biến mất khỏi lịch sử như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của bà.

Bùi Minh Hồng vừa mới đầu tư vào mấy công ty, nhưng lại muốn cầm cố cổ phiếu để lấy vốn mở rộng quy mô tập đoàn, chuyện này không hề được truyền ra ngoài, thậm chí ngay cả đại đa đa số cổ động cũng không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!