Phó Thành Trạch còn chưa nhận ra tư thế của Bùi Thanh Nguyên đầy tính phòng bị, vẫn hào hứng đi đến trước mặt hắn, hồ hở lên tiếng: "Anh Bùi, cậu muốn làm đội trưởng không? Tôi nghĩ cậu phải là đội trưởng của đội bóng rổ trường ta mới đúng!"
Cậu ta nói súng như bắn liên thanh: "Cậu biết không, trận chúng ta đấu với trường trung học số 1 còn được đăng lên báo đó, chính là pha cậu ném phạt cuối cùng kia, siêu đẹp trai, tuy chỉ là một bài viết rất nhỏ nhưng vẫn là được đăng báo đó..."
Không ngờ Bùi Thanh Nguyên lại quả quyết lắc đầu: "Tôi không muốn làm, cậu thích hợp hơn."
Phó Thành Trạch thấy hắn vừa nói xong câu đó đã lùi về sau một bước.
Cậu ta khó hiểu, vô thức kéo áo mình lên ngửi: "Tôi hôi lắm hả? Đâu có, hôm nay vừa thay mà, ngày nào tôi cũng tắm..."
Xem kịch vui cả ngày, Quý Đồng vừa thấy cảnh này đã không thể nhịn thêm được nữa, liên tục phát ra tiếng cười máy móc như chuông bạc, cười đến mức Phó Thành Trạch cũng đơ luôn.
Cậu học sinh cấp 3 Bùi Thanh Nguyên luôn lạnh lùng ban đầu đã trở nên hoạt bát hơn.
Cậu cảm thấy ký chủ như bây giờ rất tốt, dần hòa nhập được với cuộc sống đi học.
"Chủ nhân, có hôi không?" Quý Đồng vừa cười vừa bắt đầu diễn vai AI, nhóc người máy trên mặt đồng hồ nhìn xung quanh: "Tiếc là Bé đẹp không có khứu giác."
"..." Bùi Thanh Nguyên bất đắc dĩ liếc cậu một cái, nói nhỏ: "Không cho em cười."
"Vâng, chủ nhân." Bé đẹp lập tức im lặng, có điều toàn thân máy bắt đầu run rẩy rơi từng linh kiện xuống, hình ảnh nhịn cười cực kỳ sinh động: "Xin lỗi chủ nhân, hình như Bé đẹp bị nhiễm virus rồi, cần phải mất một lúc mới diệt xong virus."
Bùi Thanh Nguyên:...
"Bé đẹp thú vị ghê." Phó Thành Trạch lại hâm mộ nhìn chiếc đồng hồ vừa ngầu vừa đáng yêu kia theo thông lệ, sau đó nghiêm túc thanh minh: "Anh cũng không ngửi thấy mùi hôi, anh Bùi đừng tránh tôi mà."
Bùi Thanh Nguyên chọn cách lờ đi ánh mắt sùng bái của Phó Thành Trạch, sau đó đi thẳng về phía phòng thay đồ, nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Chuẩn bị huấn luyện."
Hắn kiên quyết gìn giữ chốn yên bình giả tưởng cuối cùng này.
Phó Thành Trạch đứng tại chỗ, tiếc nuối nhìn theo hắn.
Những người khác thấy bộ dạng mất mát của cậu ta mới tò mò hỏi: "Sao thế? Không mượn được vở bài tập à?"
"Tao mà là loại người như thế à!" Phó Thành Trạch tức giận: "Giờ tao cũng tự làm bài tập nhé, hôm qua mày còn định mượn vở bài tập của tao đấy còn gì!"
Người có thành tích đứng đầu khối 12 đang ở trong đội bóng rổ, hơn nữa còn là chủ lực của đội, điều này đã khiến các thành viên trong đội vốn có ý định vào Đại học thể thao nhờ năng khiếu của mình thay đổi thái độ học tập.
Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện có một chuyện còn ngầu hơn cả việc chơi bóng rổ giỏi, đó là vừa chơi bóng giỏi lại vừa đạt được điểm cao trong những kỳ thi.
Không có bất cứ học sinh nam cấp 3 nào có thể chống cực được sức hấp dẫn đáng sợ này.
Đồng đội càng tò mò: "Vậy mày bị sao đấy?"
"Khụ khụ, không có gì, đang suy ngẫm về cuộc đời ấy mà."
Nghĩ đến Bùi Thanh Nguyên không đồng ý với lời đề nghị của mình, Phó Thành Trạch cũng không kể lại với người khác, sợ sẽ mang lại áp lực không cần thiết cho Bùi Thanh Nguyên.
Hơn nữa hắn còn nói cậu ta thích hợp làm đội trưởng hơn...! Anh Bùi quả là một người khiêm tốn.
Ở giải đấu cấp thành phố lần này có tổng cộng 16 đội đến từ các trường khác nhau trong thành phố tham gia.
Vòng đầu được chia thành bốn bảng ABCD, mỗi bảng sẽ lấy hai đội có số điểm cao nhất nhì để vào vòng kế tiếp, sẽ có tổng cộng 8 đội bước vào vòng sau thi đấu theo thể thức vòng tròn tính điểm.
Trước mắt trường trung học số 2 đang đứng đầu bảng A.
Ở vòng đấu tiếp theo, từng đội sẽ đấu lần lượt với 7 đội còn lại, cũng sẽ có hệ thống tính điểm tương tự, bốn đội đứng đầu sau cùng sẽ vào vòng loại trực tiếp, cũng tức là vòng bán kết và chung kết.
Theo thể thức đấu vòng tròn thì trường số 2 nhất định sẽ chạm trán với đội của trường trung học tư thục Thành Đức đã vượt qua vòng loại với thành tích nhất bảng B.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!