Edit: Lune
Trong khu công nghệ, tòa nhà cao tầng với những bức tường bằng kính phản chiếu ánh nắng chói chang.
Sáng đầu xuân, nhóm người đi làm vội vã bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, mua một cốc cà phê Mỹ khi đi ngang qua quán cà phê đông đúc trong khu công nghê, bắt đầu một ngày làm việc trong mùi thơm vừa đắng vừa tỉnh táo.
Giữa dòng người hối hả, một cô gái tóc dài bước đi nhẹ nhàng, đang mong chờ bữa sáng buffet ở công ty mới.
Lúc cô bước vào tòa nhà cao tầng xa hoa nằm ở trung tâm khu công nghệ, những người xa lạ lướt qua cô thầm ghen tị.
Đây là ngày thứ hai Lục An Kỳ làm việc tại công ty công nghệ Hai Cái Cây. Hôm qua, cô mua đồ ăn sáng ở dưới khu chung cư để qua loa cho xong bữa, đến công khu Chinh phục Tình yêu sớm nhưng lại thấy tất cả các vị trí làm việc đều trống trơn.
Cô ngồi ở quầy lễ tân của văn phòng chủ tịch ngơ ngác gần nửa tiếng, tới khi sắp đến giờ làm việc mới thấy đồng nghiệp lần lượt bước ra từ thang máy, ai nấy cũng tươi cười hớn hở, nhìn như... vừa ăn no say ấy?
Khi thấy Lục An Kỳ, quản lý nhân sự lập tức nhắc cô đừng quên rằng nhà ăn của công ty có phục vụ buffet suốt cả ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể đi ăn miễn là không ảnh hưởng đến công việc.
Thật ra Lục An Kỳ không quên phúc lợi đã được hứa hẹn này khi phỏng vấn, chẳng qua cô không coi là thật.
Chỉ cần bày ra một ít trái cây với đồ ăn nhẹ trong nhà ăn cũng có thể gọi là buffet rồi.
Công ty lớn như vậy, bản chất của phúc lợi chắc chắn là để nâng cao hiệu quả làm việc của nhân viên.
Kết quả là lúc đi ăn trưa vào ngày hôm đó, trông thấy những đầu bếp chuyên nghiệp đứng xếp hàng trong nhà ăn rộng rãi, cô mới nhận ra mình đã nghĩ sai hoàn toàn.
Nhà ăn của công ty này dường như đang nghiêm túc chế biến món ăn ngon cho nhân viên.
Cho nên hôm nay cô cố tình để bụng rỗng đến ăn sáng.
Lục An Kỳ bước vào thang máy, trong lòng vừa mong đợi vừa hơi căng thẳng.
Mấy ngày trước, tổng giám đốc đã đi công tác nước ngoài, nghe đâu hôm nay sẽ trở về. Không biết vị tổng giám đốc trẻ tuổi thường xuất hiện trên báo chí kia có thật sự lạnh lùng như vậy không.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ âu phục màu đen bước vào. Lục An Kỳ nhìn người nọ rồi ngượng ngùng quay đi.
Đây là phản ứng vô thức khi thấy một anh chàng đẹp trai.
Người kia rất trắng, khuôn mặt điển trai, đôi mắt ánh lên ý cười rạng rỡ như thể vừa nghe được một tin tốt, tâm trạng vui tươi kia cực kỳ có sức lan tỏa.
Lục An Kỳ lén liếc nhìn, luôn cảm thấy đối phương rất quen.
Thang máy bắt đầu di chuyển lên, trước hình ảnh phản chiếu của bức tường bóng loáng như gương trong buồng thang máy, người đàn ông nọ chú ý đến cô, chủ động nói: "Bạn là nhân viên mới ở bộ phận tiếp tân của văn phòng chủ tịch phải không?"
Lục An Kỳ giật mình, vội vàng nói: "Vâng, chào anh!"
Cô nhớ ra rồi, vào ngày phỏng vấn, người này ngồi bên cạnh HR, vì không mặc âu phục nên nhìn khác hẳn hôm nay, thành ra vừa rồi cô không nhận ra ngay được.
Hơn nữa, hôm đó cậu ấy không nói gì cả, chỉ khi nghe cô nói về lý do muốn đến làm việc ở Hai Cái Cây mới mỉm cười siêu đẹp thôi.
Hai Cái Cây là một công ty công nghệ trong nước phát triển nhanh nhất trong những năm gần đây, cạnh tranh ngang ngửa với thương hiệu nước ngoài Z Art, chiếm một nửa thị trường robot gia dụng trong nước. Lượng lớn nhân tài trẻ đổ về đây, không chỉ thu hút sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng địa phương mà còn thu hút nhiều nhân tài từ các tỉnh khác và thậm chí cả nước ngoài.
So với những đối thủ cạnh tranh có cv sáng giá thì cv của Lục An Kỳ không quá nổi bật. Lúc cô nộp cv. Khi nộp cv, thật ra cô cũng chỉ mang tâm trạng nếu được thì tốt, không được thì coi như đi thăm thú một phen.
Năm đó vừa tốt nghiệp đại học, cuộc của Lục An Kỳ không được như ý lắm, cô từng rơi vào trạng thái trầm cảm. Khi ấy, sản phẩm thứ hai của công ty Hai Cái Cây là robot Mark đang gây sốt trong nước, cũng kéo cả sức hot của sản phẩm đầu tiên là robot Viên Kẹo lên theo.
Khi Lục An Kỳ với cuộc sống đang rối bời ngồi ngẩn người một mình ở trạm xe buýt, nhìn vào dáng vẻ ngốc nghếch của Viên Kẹo trong poster trên bảng đối diện, chẳng biết tại cô lại quyết định mua một con.
Có lẽ là vì trông nó còn ngốc hơn mình.
So với robot Mark cỡ lớn có cấu tạo phức tạp thì robot Viên Kẹo cỡ nhỏ có giá rất rẻ, chưa đến 200 tệ, tương đương với một món đồ chơi cao cấp của trẻ em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!