Chương 13: Bữa Sáng Bà Ấy Làm Mới Là Thực Phẩm Rác!

Đi qua hành lang thấp, tới khi về đến nhà Bùi Thanh Nguyên cảm thấy mùi thơm của bánh mì vẫn còn vương lại trong mũi mình.

Trong bốn mươi phút buổi tối quý giá, Quý Đồng đã dùng gần ba mươi phút ở đội bóng rổ, giờ ngồi xe đạp về nhà cùng hắn cũng tốn mất gần mười phút.

Khi đồng hồ đếm ngược còn hai phút, họ vẫn chưa kịp về đến nhà, vì thế Quý Đồng dứt khoát ra lệnh cho hắn dừng lại trước một cửa hàng bánh mì sắp đóng cửa.

Cửa hàng bánh mì về đêm là thơm nhất, mùi thơm dịu của bánh nướng thoang thoảng trong không khí.

Quý Đồng nằm ngoài trước tủ kính, thèm thuồng nhìn những chiếc bánh ngọt được tạo hình đẹp mắt bên trong.

Sau khi ăn hết một bịch gà rán to đùng, cậu không thể ăn thêm bất cứ thứ gì.

Giờ chỉ muốn được đắm mình trong mùi thơm của bánh mì, để khi về đến không gian ý thức vẫn còn được bao bọc trong cảm giác ngọt ngào của đồ ăn.

Bùi Thanh Nguyên thấy rất buồn cười nhưng vẫn nghe theo cậu, sau đó yên lặng đứng chờ phía sau.

Ánh trăng dịu dàng sa xuống.

Hai phút sau, phép màu biến mất, cậu bé mặc áo sơ mi màu kem cùng quần đồng phục biến mất.

Balo nho nhỏ đeo một bên cũng biến mất, chẳng qua đồ ăn do các thành viên đội bóng rổ nhiệt tình cống hiến vẫn còn đó.

Vì Quý Đồng không có cách nào mang chúng vào không gian ý thức được.

Vì thế, Bùi Thanh Nguyên đeo balo chứa đầy sách vở cùng đồ ăn trên vai, trong ngực còn ôm túi bánh bích quy cùng khoai tây chiên, dùng tạo hình kỳ lạ này bước vào nhà.

La Tú Vân đang xem tivi trong phòng khách, vừa liếc mắt đã thấy đồ ăn vặt trong ngực hắn, kinh ngạc lên tiếng: "Sao mua nhiều thực phẩm rác vậy?"

Nhóc người máy vừa đi dạo trên đồng cỏ mềm mại vừa ngắm sao phẫn nộ phản bác: "Bữa sáng bà ấy làm mới là thực phẩm rác!"

Bùi Thanh Nguyên rõ ràng cũng rất tán thành với cậu, giọng hắn đáp lạnh nhạt: "Con mua để ăn sáng."

Nghe hắn nói như vậy, La Tú Vân bỗng nhớ đến cháo trắng, dưa muối và đậu phụ lên men buổi sáng, cuối cùng mới thấy không ổn.

"À, buổi sáng con muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ." La Tú Vân lúng túng nói: "Sáng mai con muốn ăn gì? Mẹ làm sủi cảo cho con nhé? Trong tủ có bánh nhân thịt bắp cải..."

Bùi Thanh Nguyên ngắt lời bà: "Không cần đâu ạ."

Hắn không còn mong chờ bữa sáng của mẹ nữa.

Khoảng trống đột ngột trong cuộc đời hắn đã dần được lấp đầy bởi một sự tồn tại đặc biệt khác.

La Tú Vân không hiểu ý hắn song vẫn bất mãn nhướng mày: "Không ăn sáng sao được! Con còn muốn ăn mấy thực phẩm rác đấy nữa à? Đừng cứng đầu, sau này không ăn cháo nữa là được chứ gì."

Bùi Thanh Nguyên không để ý đến lời bà nữa mà đi thẳng vào phòng.

Vì Quý Đồng đang giơ loa hét trong đầu hắn: "Sáng mai chúng ta sẽ đi ăn mì lạnh nướng, thêm hai phần trứng và hai phần lòng."

La Tú Vân còn chưa nói thêm được câu nào đã thấy Bùi Thanh Nguyên trở tay khép cửa phòng lại, chặn lại lời khiển trách của bà.

"Cái thằng này-"

Vẻ mặt bà căm giận, giơ tay đập mạnh vào cửa: "Mẹ còn chưa nói xong, sao con đã vào phòng rồi? Đi ra đây, sao con dám tỏ thái độ như thế với mẹ hả?"

Hồi lâu sau mới truyền đến tiếng trả lời lạnh lùng của Bùi Thanh Nguyên: "Con đang bận làm bài tập."

Bà đứng đờ ra một lúc, thấy hết cách với hắn nên chỉ có thể bực bội ngồi trở lại ghế sô pha.

Bà cố tình chỉnh âm lượng tivi to lên, muốn để Bùi Thanh Nguyên phải chủ động ra đây, ai ngờ cánh cửa kia vẫn im lìm, trái lại nghênh đón một giọng nói cẩu thả khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!