Hôm nay Phạm Thanh Khê tan làm rất muộn, chờ đến khi về đến nhà đã là 11 giờ đêm. Lam Thư Dung gần đây vẫn luôn ở nhà cô, mà cô cũng đã dần quen với việc có người ở nhà đón mình tan sở.
Nhớ lại ngày trước mẹ cô cũng từng như vậy. Khi ấy cô đang học tiểu học, tuy tính cách có phần trầm lặng nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu. Tiểu Thanh Khê khi ấy rất hay cười cũng rất thích nói chuyện.
Công việc của ba cô rất bận rộn nhưng không hôm nào là về trễ, bởi vì ông ấy biết ở nhà có người đợi mình.
Mẹ của cô Tống Thanh Đài là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Ngay tại thời điểm đang đỉnh cao của sự nghiệp bà lại chọn lùi về vun vén gia đình nhỏ. Đối với bà mà nói danh tiếng và sự công nhận rốt cuộc vẫn không bằng chồng và con.
Nhưng Phạm Thanh Khê biết, việc vẽ tranh từ lâu đối với bà cũng giống như lẽ sống. Mỗi ngày sau khi xong xuôi việc gia đình bà lại vào phòng tranh bắt đầu vẽ. Những bức tranh ấy chưa từng công bố ra bên ngoài, cho nên đến khi bà qua đời người ta thường bày tỏ sự tiếc nuối vì số lượng tác phẩm của Tống Thanh Đài quá ít.
…
Trong nhà chỉ chừa lại một ánh đèn vàng mờ ảo. Phạm Thanh Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lam Thư Dung nằm ở đó, hình như là đang ngủ.
Trên người nàng chỉ có chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, tóc dài che khuất một bên gương mặt. Lam Thư Dung ít khi mặc màu trắng bởi vì nàng hay nói bản thân hợp với màu đỏ nhất, rực rỡ giống như hoa hồng. Cô không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, đúng là bộ dạng yêu nghiệt hại nước hại dân, hại cô không cách nào quên được.
Cô thả nhẹ bước chân đến ngồi xuống bên cạnh nàng. Có lẽ mùi tuyết tùng trên người cô quá đặc trưng nên khi nàng cảm nhận được lại vô thức nở nụ cười, nhưng cũng không có tỉnh lại.
Cả ngày hôm nay nàng đều ngoan ngoãn đọc kịch bản, tư thế hiện tại cũng là ôm cuốn kịch bản mà ngủ mất.
Phạm Thanh Khê có chút không nhịn được, cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau để làm ấm rồi cẩn thận chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Da thịt chạm vào nhau, dù cho không có bất kỳ ái muội nào cũng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
"Phạm Thanh Khê."
Nàng lại lẩm bẩm cái gì đó, âm thanh rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe được. Cô còn tưởng mình đánh thức nàng, nhưng Lam Thư Dung quả thực ngủ rất say. Nàng chỉ cử động cơ thể rồi ôm lấy bàn tay cô vào lòng. Cái ôm rất chặt.
Phạm Thanh Khê cảm thấy lồng ngực mình giống như có thứ gì đó chạy qua, tê tê, ngọt ngọt. Gương mặt chẳng mấy chốc trở nên dịu dàng, khắp cơ thể đều là nắng ấm.
Cô cứ ngồi bất động để nàng ôm, trong đầu lại bắt đầu hồi tưởng về những ngày cùng nàng chung đụng.
Cô thừa nhận mình đã từng hoài nghi tình cảm của nàng đối với cô. Bởi vì Lam Thư Dung đối với chữ "thích" luôn nói đến dễ dàng, dù là ở đâu hay trong hoàn cảnh nào cũng vậy. Cô từng cho rằng nàng đối với cô cũng giống như những người khác, rốt cuộc cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Nhưng mà bây giờ cô mới biết hình như không phải vậy.
Nàng là thích cô, thực sự thích cô.
Mà cô, cô cũng thích nàng.
Cô sẽ vì gặp được nàng mà chạy hàng ngàn cây số. Cô sẽ khó chịu khi nhìn thấy nàng cùng người khác tươi cười vui vẻ, kể cả người đó là Lộ Dĩ Hiên. Cô rất hưởng thụ cảm giác da thịt hai người tiếp xúc, cùng nàng ôm ôm, hôn hôn. Và cô cũng mong khoảnh khắc hiện tại kéo dài mãi mãi, không có kết thúc.
Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ mang theo ký ức đau buồn kia, sống như vậy đến hết đời. Nhưng mà kể từ khi nàng xuất hiện thì suy nghĩ ấy ngày một lung lay, thậm chí những lúc bên nàng, cô lại cảm thấy chuyện xưa rốt cuộc cũng không khó quên như vậy, ngược lại còn nhẹ tênh.
Cô còn có thể ngủ ngon, còn có thể mỉm cười và còn có thể nghĩ về một tương lai tốt đẹp.
Nhưng mà…
Hình như cô không có một chút kinh nghiệm nào. Hai người xem như đã sống cùng đi? Cô nên để mọi thứ diễn ra theo cách tự nhiên hay cần phải làm gì đó? Lam Thư Dung sẽ thích kiểu nào. Phạm Thanh Khê càng nghĩ càng rầu rĩ.
"Ưm."
Âm thanh của Lam Thư Dung lần nữa kéo suy nghĩ của Phạm Thanh Khê trở về. Cô nhìn nàng một cái, rốt cuộc vẫn là chưa tỉnh.
Nhìn đồng hồ đã sắp 12 giờ, cũng không thể để nàng ngủ như vậy. Phạm Thanh Khê đứng dậy, luồn hai tay qua người nàng rồi nhấc bổng lên, dễ dàng bế nàng vào phòng ngủ. Lam Thư Dung rất ngoan ngoãn mà phối hợp, trên đường đi còn cọ cọ vào ngực cô mấy cái khiến cho toàn thân Phạm Thanh Khê ngứa ngáy.
…
Chờ cô tắm rửa xong trở ra thì cũng đã hơn 12 giờ. Nghĩ đến chuyện vừa nãy, cô vẫn là có chút rối rắm.
Bạn bè của cô không nhiều, nếu như cần tư vấn… Mộc Hi Vi chắc là không được. Sống ba mươi năm trên đời lần đầu tiên Phạm Thanh Khê tự trách bản thân tại sao ngày thường lại trì độn như vậy.
Một lát sau, cô cầm điện thoại gõ chữ vào ô tìm kiếm: Hai người thích nhau thì nên làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!