Chương 41: Chỉ cần sống sót sau 3 ngày là được

Dù không phải vừa sinh ra đã khá giả nhưng hầu hết khách mời đều đã quen với việc ăn sung mặc sướng, bước ra đường liền có người cung phụng. Từ lâu họ đã quên cảm giác khổ cực là gì.

Tổ sản xuất đương nhiên biết rõ cũng biết cách làm sao để tận dụng điều này thật tốt. Thế nên thử thách tiếp theo của chương trình chính là thử thách sinh tồn. Nghe qua thôi cũng đủ để người ta mường tượng ra bao nhiêu câu chuyện đặc sắc.

Hôm nay thời tiết không tồi, người dẫn chuyện vẫn xuất hiện với nụ cười tiêu chuẩn cùng mấy phong thư, anh ta hắng giọng: "Nguyên tắc vòng này rất đơn giản, chỉ cần sống sót sau 3 ngày là được."

Các vị khách mời đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại bắt đầu ầm ĩ.

Sở Tuyên và Hứa Nghiệp Thành đứng cạnh nhau, giống như họ là người ngoài cuộc đang đợi xem kịch vui sắp tới.

"Nói thật thì đây là thử thách mà tôi mong đợi nhất."

Hứa Nghiệp Thành vừa miết cằm vừa nói.

Sở Tuyên khoanh hai tay trước ngực: "Tôi thì lại muốn xem kết quả cuối cùng hơn."

Anh ta nghe xong thì chép miệng một cái, quay sang nói với Sở Tuyên: "Có một chuyện tôi vẫn luôn suy nghĩ. Cô nói xem Phạm tổng cái người kia, hình như với Lam Thư Dung có gì đó không đúng lắm đúng không?"

Sở Tuyên cười cười: "Đạo diễn Hứa, tôi cũng không phải thần thánh, làm sao tôi biết được."

Trong lúc hai người bên này nói chuyện thì phía bên kia mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Theo như người dẫn chuyện công bố, vòng này đúng thật là đơn giản, đơn giản đến mức không biết phải bắt đầu từ đâu.

Các đội chơi sẽ lên bốc thăm chọn địa điểm, chủ yếu là rừng sâu, núi cao và đảo hoang. Nhiệm vụ của họ là làm sao để tồn tại ở đó qua 3 ngày mà không có bất kỳ sự giúp đỡ nào từ bên ngoài, nói chính xác là tách biệt với thế giới, tự thân vận động, trở về thời nguyên thủy.

Nhưng mà so ra thì tổ sản xuất vẫn còn chút nhân từ, sắp xếp cho mỗi đội chọn 3 vật dụng đem theo. Tất nhiên vật dụng là do bọn họ quy định, cũng không thế tùy ý muốn chọn gì cũng được.

Trùng hợp thay, tất cả mọi người đều lấy que diêm, dao nhọn, món còn lại hoặc là nước uống hoặc là chăn ấm.

Kết quả bốc thăm cũng đã có, nhóm người Bành Lệ Phi và Cao Lệ Kỳ, Bảo Kiếm Phong và Triệu Gia Linh chính là lên núi, một vùng núi vắng vẻ lại nguy hiểm. Bọn họ sẽ được trực thăng trực tiếp đưa đến và cũng đừng nghĩ đến việc trở xuống, bởi vì địa hình không những hiểm trở mà đến cả một cái lối mòn cũng không có.

Nhóm Âu Hào và An Kỳ, Đồng Ni và Lại Hựu được xếp vào hai khu rừng khác nhau, cũng sẽ được trực thăng đưa đến, hoàn toàn không có lựa chọn khác.

Đừng nói là sống ở đó 3 ngày, chỉ một ngày thôi đã cảm thấy khó khăn, còn không biết trong khu rừng kia ẩn chứa thứ gì, bọn họ càng nghĩ lại càng cảm thấy rùng mình, đưa mắt nhìn về phía tổ sản xuất với ý muốn xin tha, nhưng mà đổi lại chính là những cái lắc đầu.

Người dẫn chuyện giả vờ tri kỷ: "Các vị cứ yên tâm, nếu cảm thấy không được thì cứ phát tín hiệu, chúng tôi sẽ đến đưa các vị trở về, không hề có ý muốn làm khó."

An Kỳ bĩu môi lặp lại câu nói của anh ta: "Không hề có ý muốn làm khó… hứ."

Phía bên này, Cao Lệ Kỳ chạy tới chỗ Lam Thư Dung rồi vỗ vai nàng: "Chị Dung, tại sao em thấy chị hình như không có chút lo lắng nào?"

Lam Thư Dung đưa mắt nhìn người bên cạnh rồi mới mỉm cười trả lời: "Đương nhiên là do chị đây kỹ năng đầy mình, chị ngược lại còn có chút chờ mong đó nha."

Triệu Gia Linh ở đằng kia nghe được thì hơi nhếch môi: "Cũng quá tự tin rồi, đến lúc đó đừng có khóc lóc trở về."

Lam Thư Dung cũng không thèm để ý, cái nàng để ý chính là nàng cùng với Phạm Thanh Khê sắp được trải qua thế giới hai người, quả thực có chút phấn khích.

Phạm Thanh Khê từ đầu tới cuối không nói gì nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán những ngày tới sẽ trôi qua thế nào.

Là một người làm kinh doanh, cô vốn đã quen với việc làm theo kế hoạch, cho nên trạng thái hiện tại chẳng qua cũng chính là thói quen nghề nghiệp.

Trước khi xuất phát, mỗi khách mời được phát một cái camera hành động cầm tay tương đối nhỏ gọn. Bởi vì gọi là thử thách sinh tồn cho nên sẽ không có bất kỳ ai đi theo, kể cả quay phim cũng không có. Mọi hành trình sẽ do khách mời tự ghi lại, tổ sản xuất chỉ ngồi yên uống trà thưởng hoa chờ đợi kết quả.

Nghe đến việc không có ai đi theo, Lam Thư Dung càng thêm phấn khích, điều này đồng nghĩa với việc cho dù nàng ở chỗ kia giở trò gì với Phạm Thanh Khê cũng sẽ không ai nhìn thấy. Nàng càng nghĩ mặt càng đỏ lên, đến khi biến thành trái cà chua lúc nào không hay.

"Nóng sao?"

Nãy giờ hai người chia chuẩn bị đồ đạc để xuất phát, Lam Thư Dung cũng không biết Phạm Thanh Khê từ lúc nào đã trở lại, cho nên khi nghe giọng nói của cô thì có chút giật mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!