Mùi hôi càng lúc càng dày đặc, bóng tối cũng không có dấu hiệu rời đi. Lam Thư Dung co người lại, bóng dáng xinh đẹp đã hoàn toàn hòa vào đó, không nhìn thấy động tĩnh.
Lúc nãy nàng khóc rất nhiều, nhiều đến mức không còn khóc nỗi nữa. Trong lúc khóc nàng cũng liên tục gọi tên Phạm Thanh Khê, lời yêu thương cũng có, mắng chửi cũng có, cho đến khi cổ họng đau rát.
Lam Thư Dung thầm nghĩ, lần này trở về nhất định phải bắt Phạm Thanh Khê dỗ nàng, dù cho cô không đồng ý thì cũng không thể.
Phạm Thanh Khê sau khi vượt qua được chướng ngại vật thì lấy được chìa khóa. Lại đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng tìm được địa điểm nhốt những người chơi còn lại.
Nhìn bề ngoài thì khá tạm bợ, bởi vì tất cả đều do tổ sản xuất cố tình dựng lên để làm khó khách mời. Mặc dù gọi chung là phòng tối nhưng cũng không phải tất cả khách mời đều bị nhốt trong một loại phòng giống nhau.
Âu Hào sợ độ cao thì sẽ bị treo lơ lửng trên không trung. Bảo Kiếm Phong sợ lỗ thì phải đối mặt với những vật thể toàn là lỗ. Bành Lệ Phi thì lại mắc chứng sợ không gian hẹp, vì thế bà bị nhốt trong căn phòng có diện tích rất nhỏ hẹp so với phần còn lại.
Về phần Đồng Ni và Lam Thư Dung, một người sợ nhện một người sợ gián. Đương nhiên là họ cũng không thể thoát khỏi việc bị bọn chúng giày vò.
Đối mặt với nỗi sợ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, cho nên lúc đến nơi Phạm Thanh Khê đã nhìn thấy Âu Hào và Bảo Kiếm Phong bỏ cuộc. Bọn họ mặt mày tái mét, vừa uống nước vừa run cầm cập.
Nhưng mà cô cũng không dừng lại quá lâu, phía trước còn có ba căn phòng, Phạm Thanh Khê cũng không xác định được Lam Thư Dung hiện đang ở căn phòng nào. Thêm vào đó, chìa khóa cô lấy được thật ra chỉ là một bài toán. Việc cô cần làm là giải bài toán đó và tìm ra mã số để mở cửa.
May mắn là bài toán đó cũng không làm khó được cô, Thạc sĩ Tài chính từ Anh quốc trở về cũng không phải hữu danh vô thực. Phạm Thanh Khê đem mã số đó nhập vào từng ổ khóa cho đến khi tiếng cạch vang lên.
Cửa được mở ra, ánh nắng chiều dịu dàng theo khe hở chen vào, người ngồi trong đó cũng từ từ hiện diện ngay trước mắt.
Tóc tai nàng rối bời, quần áo cũng xộc xệch, cả người đều toát ra dáng vẻ yếu ớt nhưng lại rất kiên cường.
Cô siết chặt nắm tay, cố gắng ngăn lại cảm giác đau lòng đang từ từ cắn xé sau đó tiến gần về phía nàng.
Lũ gián giống như cảm nhận được nguy hiểm nên bắt đầu loạn xạ bò ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại mùi hôi khó chịu đang dần hòa tan vào không khí.
Phạm Thanh Khê ngồi xuống, vừa gọi tên vừa lay bả vai nàng.
"Lam Thư Dung, Lam Thư Dung."
Người kia dần dần cảm nhận được sự thay đổi, sau đó mở mắt ra. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến nàng có chút không thích ứng.
Sau khi xác định người đến là Phạm Thanh Khê, Lam Thư Dung không nhịn được nữa ôm chặt lấy cô khóc lớn: "Huhu, Phạm Thanh Khê đồ chết bầm, sao bây giờ cô mới đến, huhu."
Phạm Thanh Khê cẩn thận vỗ lưng nàng: "Xin lỗi, xin lỗi. Chúng ta ra ngoài trước rồi nói có được không?"
Giọng nói của cô rất ôn nhu, ôn nhu đến nỗi khiến người khác sinh ra ảo giác. Lam Thư Dung ngoan ngoãn gật đầu, giao phó hết mọi thứ cho cô.
Khoảng cách từ đó ra ngoài chỉ bằng mấy bước chân nhưng Lam Thư Dung đi rất chậm, bởi vì chân tay nàng đã tê rần, cả cơ thể đã không còn chút sức lực nào. Thế nhưng vừa đến nơi, Lam Thư Dung đã lập tức nắm lấy bàn tay của Phạm Thanh Khê dò hỏi.
"Cô bị thương sao? Như thế nào lại bị thương rồi? Có phải đám người tổ sản xuất lại bày trò gì không?"
Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, người dẫn chuyện đã đi tới: "Đó là quy tắc trò chơi, ai cũng như vậy thôi nha."
Phạm Thanh Khê cũng gật đầu: "Không sao, cô đừng lo."
"Sao có thể không lo ah…"
Sau đó lại kề sát vào lỗ tai cô: "Cô như vậy người ta sẽ đau lòng đó."
Dáng vẻ rạng rỡ của nàng so với mấy phút trước đúng là khác một trời một vực. Trong giây phút đó Phạm Thanh Khê đúng thật hoài nghi họ có phải là cùng một người hay không.
Thời gian trôi về những phút cuối cùng, lại có thêm Lại Hựu bỏ cuộc. Cậu ta không thể xác định phương hướng, lại bị cảm giác u tối trong rừng làm khó, vì vậy cho nên chỉ có thể phụ sự kỳ vọng của Đồng Ni.
Cao Lệ Kỳ ở những giây cuối cùng thành công giải cứu Bành Lệ Phi, hai mẹ ôm nhau khóc lớn giống như xa cách nhiều năm mới được gặp lại. Lam Thư Dung đối với chuyện này cũng rất đồng cảm, nếu không có nhiều máy quay và ánh mắt đang nhìn, nàng cũng muốn chui vào lòng Phạm Thanh Khê nũng nịu không buông.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của riêng nàng, còn không biết Phạm Thanh Khê người ta có ngồi im cho nàng làm xằng làm bậy hay không. Chỉ nghĩ đến việc người kia mặt lạnh kéo nàng sang một bên, Lam Thư Dung đã cảm thấy hết sức buồn cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!