Giữa cánh đồng hoa bạt ngàn, khu trang viên giống như một chốn dừng chân đầy thơ mộng, nuôi dưỡng những tâm hồn từ ngây thơ đến già cỗi.
Sau khi tỉnh giấc, Lam Thư Dung đã vội chạy đến chỗ Phạm Thanh Khê giúp cô kiểm tra thương tích. Vốn dĩ ngày hôm qua sau khi ăn cơm xong nàng đã nằng nặc đòi Phạm Thanh Khê cho nhìn qua một chút nhưng rốt cuộc bị cô từ chối, thế nên nàng đã dặn lòng hôm nay nhất định không được bỏ lỡ.
Về phần Phạm Thanh Khê, sở dĩ không cho Lam Thư Dung xem một phần vì không có gì đáng xem, phần còn lại chính là ngại cùng nàng tiếp xúc da thịt. Cô sợ nếu như bị nàng vô tình chạm vào chỗ nào đó, cơ thể sẽ lại sinh ra những phản ứng không nên có.
Lo lắng của Phạm Thanh Khê cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì ngay lúc này đây nó đã được chứng thực. Lam Thư Dung mượn danh nghĩa giúp cô bôi thuốc, thay băng rồi cố tình kéo dài thời gian, bàn tay không nghe lời bắt đầu chạy loạn xạ. Xong xuôi hết thảy còn đè Phạm Thanh Khê ra đòi phần thưởng.
Đối với yêu cầu này, Phạm Thanh Khê quả quyết từ chối: "Lam tiểu thư, người chịu thiệt hình như không phải cô?"
Lam Thư Dung vờ vô tội: "Vậy sao? Hình như là như vậy thật."
Sau đó lại kéo tay cô: "Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, dù sao hôm nay cũng không cần làm gì."
…
5 phút sau đã thấy hai người một trước một sau đi dọc trên con đường mòn ngăn cách giữa những ruộng hoa. Lam Thư Dung bất chấp hình tượng, vừa đi vừa nhảy chân sáo, trông bộ dáng vô cùng tùy ý.
Phạm Thanh Khê thấy nàng như vậy không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, chỗ này rất dễ ngã."
Nàng gật đầu hai cái, sau đó lại không nghe lời mà tiếp tục chạy nhảy, đi được một đoạn lại vẫy vẫy tay chào các bác nông dân đang thu hoạch hoa ở đằng xa.
Bọn họ cũng nhận ra nàng, lớn tiếng nói vọng: "Chào buổi sáng tiểu tiên nữ, có muốn sang đây thu hoạch hoa cùng chúng ta không?"
"Dạ được, con đến ngay."
Trong lúc Phạm Thanh Khê còn đứng ngây ra đó tiêu hóa ba chữ "tiểu tiên nữ", Lam Thư Dung đã hào hứng chạy đi, nhìn dáng vẻ của nàng không khác nào một chú chim non vừa thoát khỏi vòng tay chim mẹ.
Nơi này trồng rất nhiều hoa nhưng chiếm đại đa số chính là hoa Tulip, một loại hoa rất nổi tiếng của Hà Lan.
Thông thường mùa hoa Tulip sẽ rơi vào khoảng tháng 3 đến tháng 5, nở rộ nhất là vào tháng 4. Qua nhiều năm phát triển, các giống hoa Tulip lại càng thêm phong phú và có rất nhiều màu sắc khác nhau.
Muốn giữ hoa Tulip tươi lâu cần phải thu hoạch và bảo quản đúng cách, ngoài ra còn phải cẩn thận nâng niu trong từng động tác.
Nàng theo hướng dẫn của các cô chú ở đây, cuối cùng cũng cắt được mấy bông hoa ra hình ra dáng. Vừa lúc này liền nghĩ đến Phạm Thanh Khê, nàng lại muốn tìm kiếm bóng hình cô để khoe thành quả.
Những tia nắng buổi sáng luôn mang theo hơi thở dịu dàng, khi chiếu lên gương mặt của nàng lại giống như một nét chấm phá cho bức tranh thêm hoàn mỹ.
Phạm Thanh Khê từ nãy đến giờ vẫn luôn dõi theo nàng, cho nên khi nàng vừa quay đầu liền có thể nhìn thấy thân ảnh của cô mà cô thì cũng vừa lúc bắt trọn nụ cười rạng rỡ của nàng. Ngay tại khoảnh khắc ấy, trái tim băng giá của cô lại lần nữa tan chảy, hóa thành dòng thủy lưu ấm áp.
"Thanh Khê đến đây, cùng tôi cắt hoa."
Phạm Thanh Khê nghe lời ngoan ngoãn đi đến, đến nơi thì được nàng giao cho trọng trách cầm giỏ hoa: "Chúng ta mỗi người một tay, chân cô bị thương, chỉ cần xách giỏ là được."
Phạm Thanh Khê định phản bác nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, cùng nàng phối hợp ăn ý.
Tâm trạng của Lam Thư Dung bởi vì sự có mặt của Phạm Thanh Khê lại càng thêm tốt, vì thế cho nên miệng cứ nói không ngừng: "Loài hoa này đối với chúng ta vẫn còn mới mẻ nhưng thực chất nó đã xuất hiện từ 3000 năm trước. Cô có biết nơi đầu tiên phát hiện là ở chỗ nào không?"
Câu hỏi này vốn vượt ngoài tầm hiểu biết của Phạm Thanh Khê, những kiến thức này nếu như không dụng tâm tìm hiểu thì không thể nào biết được. Vì thế cô lại đóng vai một người học trò, kính cẩn nghiêng mình nghe cô giáo dạy bảo.
"Tôi nghĩ tôi sắp sửa biết rồi."
Lam Thư Dung mỉm cười, vừa đặt cành hoa vào giỏ vừa nói: "Là ở khu vực Trung Đông, cụ thể là dãy núi Pamir, nằm giữa ba nước Iran, Thổ Nhĩ Kỳ và Afghanistan. Mặc dù hiện nay Hà Lan được mệnh danh là xứ sở hoa Tulip nhưng không ai biết rằng quê hương của loài hoa này lại cách Hà Lan đến mấy giờ bay."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Tôi từng đến Hà Lan, ở đó người ta thường thu hoạch hoa Tulip bằng máy."
Lam Thư Dung tiếp lời: "Đúng vậy, ở những nước tiên tiến thì việc áp dụng công nghệ vào sản xuất đã không còn quá xa lạ. Nhưng mà cô không biết đâu, những người ở đây lại yêu thích việc thu hoạch thủ công. Cô có biết vì sao không?"
Phạm Thanh Khê nghiêng đầu: "Vì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!