Chương 18: Tôi biết cô sẽ không từ chối tôi mà

Bởi vì thủy cung và rạp chiếu phim nằm gần nhau nên di chuyển cũng không quá mất thời gian. Khi Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung đến nơi thì vẫn còn 15 phút nữa phim mới chiếu.

Phạm Thanh Khê đảo mắt nhìn một lượt, quả thật rất vắng vẻ. Nhân lúc Lam Thư Dung còn đang ngơ ngác, cô kéo nàng đến một căn phòng chờ VIP sau đó ấn nàng xuống ghế: "Ngồi ở đây đợi, tôi đến lấy vé."

Lam Thư Dung xuyên qua kính đen nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó gật đầu, ngoan ngoãn ngồi chờ đợi.

Đây là một rạp chiếu phim cao cấp nên bày trí xung quanh rất tốt. Tất cả bàn ghế và vật trang trí đều làm bằng gỗ, bên trên là những miếng lót theo tông màu đỏ vàng của hoàng gia.

Khoảng mười phút sau, Phạm Thanh Khê mang theo hai tấm vé xem phim cùng bắp nước quay trở lại. Bởi vì ôm một đống đồ nên di chuyển có chút khó khăn, Lam Thư Dung vừa nhìn thấy liền đứng lên phụ một tay.

"Sao không gọi tôi đến phụ ah?"

Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Bên kia nhiều người, cẩn thận vẫn hơn."

Dù sao cô cũng là Sếp, bảo đảm an toàn cho nghệ sĩ là chuyện nên làm. Nếu không tội càng thêm nặng.

Lam Thư Dung nghe cô nói vậy đương nhiên không thể nói gì hơn, nàng mỉm cười bất đắc dĩ rồi xoay người đi vào trong.

Bên trong đã bắt đầu chiếu quảng cáo cùng những lưu ý của rạp. Những cặp đôi cũng đang kề sát vào nhau nói gì đó. Phạm Thanh Khê cũng không nhìn quá lâu, nhanh chóng tìm đến vị trí chỗ ngồi được in trên vé.

Chỗ của hai người nằm ở hàng cuối cùng, bên trái bên phải và phía trước đều không có ai, cách vài ghế thì có thêm hai cặp đôi khác.

Phạm Thanh Khê còn đang loay hoay nhìn ngó thì người bên cạnh đã kéo tay cô, má áp sát vào cánh tay nhỏ giọng trêu đùa: "Phạm tổng, không ngờ cô còn đặt ghế tình nhân nha. Nếu cô thích tôi thì có thể nói thẳng, không cần vòng vo như vậy ah."

Phạm Thanh Khê mặt không biến sắc: "Lam tiểu thư, ghế là do trợ lý tôi đặt. Cô nghĩ nhiều rồi."

Lam Thư Dung nghe vậy thì bĩu môi, trong lòng thầm trách mắng Phạm Thanh Khê mấy tiếng.

Ngồi thêm chừng một phút thì một vài âm thanh quen thuộc cũng vang lên, Phạm Thanh Khê ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng vào màn hình lớn. Đương nhiên Lam Thư Dung thì không có như vậy. So với việc xem phim thì nàng càng thích ngắm nhìn Phạm Thanh Khê hơn. Cứ như vậy mà từ đầu đến cuối hai mắt đều dán vào gương mặt không có mấy phần cảm xúc của cô.

Ở trong phim, Tử Nguyệt do Lam Thư Dung thủ vai khởi đầu là một cô gái thiện lương, lúc nào trên môi cũng treo nụ cười sáng chói như ánh mặt trời. Mỗi sáng nàng sẽ cùng sư phụ tập luyện võ công, sau đó lại cùng cha mẹ lên núi hái thuốc, cuộc sống bình bình đạm đạm.

Sau khi bị diệt tộc, ánh mắt ẩn chứa sao trời của Tử Nguyệt không còn nữa mà thay vào đó là sự phẫn uất cùng căm hận. Bây giờ khi nhìn vào đó người ta chỉ còn thấy băng tuyết ngàn năm, vầng trăng rỉ máu và những tiếng gào thét từ đâu đó vọng về.

Nhưng khi Mạc Tử Đình xuất hiện, đôi mắt ấy lại lần nữa có sự biến chuyến. Lúc thì căm phẫn, khi thì dịu dàng lại có những thời điểm chứa đầy sự đấu tranh dữ dội.

Và cuối cùng, khi mọi thứ kết thúc, đôi mắt ấy lại lần nữa hiện rõ sự tiếc nuối cùng bi thương.

Từ đầu đến cuối, diễn xuất bằng ánh mắt của Lam Thư Dung như cuốn người ta vào trong tác phẩm, khiến khán giả một đường đi qua hết những cung bậc cảm xúc yêu ghét hận thù.

Phạm Thanh Khê cũng không ngoại lệ, bình thường cô rất ít khi đi xem phim và hầu như lần nào xem cũng là phim khoa học viễn tưởng. Đây có thể nói là lần đầu tiên cô để cảm xúc vào phim ảnh, xem đến thất thần.

Nhưng mà có điều Phạm Thanh Khê vẫn không hiểu, có người chịu vì tình yêu mà hy sinh tính mạng sao? Rốt cuộc thì phim vẫn là phim, ở ngoài hiện thực thì không có chuyện thâm tình đến vậy.

Đang suy nghĩ thì bỗng có một chút hương vị ngọt ngào len lỏi vào cánh mũi, Phạm Thanh Khê còn chưa kịp mở miệng thì Lam Thư Dung đã canh chuẩn xác cho viên bắp vào miệng cô.

"Mua nhiều như vậy không ăn sao?"

Cô nghe nàng nói xong thì cúi đầu nhìn số bắp vẫn còn nguyên, sau đó nhỏ giọng: "Tôi tự ăn được."

Lam Thư Dung cười cười: "Không sao, cô cứ xem phim, tôi rảnh tay nên có thể đút cô nha."

Phạm Thanh Khê khó hiểu: "Cô không xem sao?"

Lam Thư Dung nhướng mày: "Có. Nhưng mà… xem cô."

Phạm Thanh Khê nghe xong mất tự nhiên hắng giọng một cái, sau đó tiếp tục nhìn thẳng màn hình.

Lam Thư Dung thấy cô như thế thì vô cùng vui vẻ, cả người cũng toát ra sự dịu dàng, tiếp tục vừa nhìn ngắm vừa giúp cô xử lý xong chỗ bắp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!