Chương 11: Thăm nhà

Phạm Thanh Khê sau khi tắm rửa xong trở ra đã thấy Lã Thụy Vân đem con gà mái nhổ lông sạch sẽ. Bà ngoại thì đang ở bên cạnh rang gạo.

Hai người vừa bận rộn vừa cùng nhau nói chuyện gì đó, xem chừng cũng chỉ là những chuyện vụn vặt thường ngày.

Cô tiến đến gần, cầm lấy chiếc sạn trong tay bà ngoại: "Để con làm cho."

Đường Lan nhường lại vị trí cho cháu gái sau đó trở về chiếc bàn tròn ngồi xuống, đem mớ rau bắt đầu lặt.

"Chị Vân của con nói sẽ nấu cháo gà, con rang gạo xong thì ra phía sau chặt một cây chuối để làm gỏi, sẵn tiện hái một ít ớt và rau thơm."

Phạm Thanh Khê dạ một tiếng rồi tiếp tục động tác trong tay.

Sau khi chỗ gạo trên bếp bắt đầu có mùi thơm, Phạm Thanh Khê đảo thêm mấy cái rồi đưa tay tắt bếp. Điện thoại lại có âm báo tin nhắn, là Lam Thư Dung nói 30 phút nữa sẽ tới nơi.

Cô trả lời được rồi nói với bà ngoại: "Lát nữa sẽ có bạn con ghé chơi ạ."

Đường Lan nghe xong thì dừng lại động tác vui vẻ mỉm cười: "Thật hiếm khi con mới đưa bạn về nhà nha. Là nam hay nữ, đã quen biết lâu chưa?"

Phạm Thanh Khê đơn giản trả lời: "Là nữ. Cô ấy là nghệ sĩ của công ty, quen biết chưa lâu."

Đường Lan gật gù mấy cái: "Thì ra là vậy, chắc hẳn là rất xinh đẹp đúng không?"

Phạm Thanh Khê chợt nhớ tới gương mặt kia của Lam Thư Dung, cô cười cười rồi gật đầu: "Đúng vậy, là một cô gái xinh đẹp."

Đường Lan nhìn Phạm Thanh Khê, giống như phát hiện ra điều gì đó. Nhưng bà cũng không tiện vạch trần, chủ động nói sang chủ đề khác: "Mau ra ngoài sau chặt chuối đi, kẻo bạn con tới lại phải chờ."

Phạm Thanh Khê nghe bà ngoại thúc giục thì nhanh chóng tới kệ lấy con dao đi ra phía sau hè. Ở ngay cạnh hàng rào có một bụi chuối mà Đường Lan đã trồng từ nhiều năm trước. Thời gian qua ở nhà không ai chăm sóc vậy mà vẫn sinh trưởng rất tốt, không chừng thêm một thời gian nữa có thể phủ kín cả mảnh vườn.

Cô chọn một cây chuối non cao chừng một mét. Đường kính không lớn, chỉ một nhát dao là có thể cắt đứt.

Tiếp tục tỉa đi mấy chiếc lá chuối, trong lúc vô tình mủ chuối như nước bắn ra từng giọt, dính trên chiếc áo phông trắng Phạm Thanh Khê vừa thay.

Cô bất đắc dĩ thở dài một cái, thầm mắng bản thân vậy mà không chú ý. Rút kinh nghiệm vừa nãy, Phạm Thanh Khê một tay cầm cây chuối đưa ra xa, nhanh chân mang về cho Lã Thụy Vân rồi mới quay trở ra hái ớt cùng rau thơm.

Mặt trời bắt đầu lên cao nhưng vì đang là cuối năm nên cũng không quá gắt gao. Có một ngọn gió khẽ lướt qua mang theo từng trận xào xạc. Phạm Thanh Khê nhanh tay nhanh chân hoàn thành nhiệm vụ rồi trở vào nhà.

Cô mang ớt và rau đặt lên bàn rồi mở vòi nước rửa tay. Xong xuôi hết thảy thì trở lại phòng thay ra chiếc áo phông vừa nãy.

Ở bên ngoài Lã Thụy Vân và Đường Lan vẫn đang tiếp tục bận rộn. Người thì rửa trái cây, người thì nêm nếm nồi cháo vẫn đang bốc khói.

"Không biết Thanh Khê mang minh tinh nào về nhà? Bình thường con cũng hay xem phim, không chừng là sẽ biết mặt đó."

Đường Lan cười hiền từ: "Con bé Thanh Khê từ nhỏ tới lớn đều trầm mặc ít nói, cũng không có bạn bè. Lần này chịu mang bạn về dì thực sự mừng cho nó."

Lã Thụy Vân gật đầu hai cái: "Thanh Khê cũng 30 rồi, dì không định thúc giục em ấy chuyện hôn nhân đại sự sao?"

Trong mắt Đường Lan thoáng hiện lên một tia không rõ, bà thở dài một hơi rồi mới nói: "Không phải không thúc giục mà là là không thể thúc giục. Vả lại nó cũng lớn rồi, có những chuyện vẫn nên tự mình quyết định."

Vừa lúc này thì Phạm Thanh Khê thay xong áo trở ra, cô lại gần nhìn hai người rồi nhỏ giọng: "Đang nói đến con sao?"

Lã Thụy Vân xua tay: "Không có, chỉ là chút chuyện vặt vãnh ấy mà."

Đường Lan cũng phụ họa theo: "Đúng vậy. Bạn con đã tới chưa?"

Phạm Thanh Khê giơ tay nhìn đồng hồ sau đó đáp lời: "Chắc cũng sắp đến rồi, con ra ngoài chờ cô ấy."

Đường Lan gật đầu: "Đi đi, cần thì ra đầu đường đón. Con bé lần đầu đến đây không chừng lại đi lạc."

Căn nhà này của Phạm Thanh Khê và bà ngoại nằm ở ngoại ô. Từ nội thành lái xe đến đây ít nhất cũng mất một tiếng, điều kiện là không kẹt xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!