Chương 1: Làm càn

Mùa đông, tiết trời se lạnh. Những con đường vì thế mà cũng trở nên vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít qua và thỉnh thoảng là tiếng động cơ ô tô hết vang lên rồi lại tắt.

Bầu trời đêm cao và trong vắt, những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên pha lê.

Hai bên đường là những hàng cây trơ trụi lá. Những chiếc bóng theo cơn gió khẽ lắc lư dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hư hư thực thực.

Trong một căn phòng sang trọng đang đóng kín, có một loại hương thơm quyến rũ đang tỏa ra, hòa cùng với mùi rượu cay nồng khiến cho người ở trong đó không còn phân biệt được thời gian lẫn không gian.

Có mấy thứ giày dép và quần áo không thuộc về cùng một người đang nằm vương vãi trên nền nhà được lót bằng gỗ lim cao cấp. Đằng xa xa là tiếng hít thở không đều và những ánh mắt mông lung.

Lam Thư Dung ấn người lên giường, sau đó lại đưa tay tắt đi ánh đèn vàng còn sót lại. Tiếng công tắc vang lên, rất nhẹ, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

Nàng bắt đầu đưa tay sờ soạng, sau đó không lưu tình mà thoát ra cà vạt rồi đến những chiếc cúc áo đáng thương vốn dĩ đang nằm rất chỉnh tề trên chiếc áo sơ mi màu trắng.

Từng chiếc cúc áo rơi ra, có chiếc lăn xuống sàn nhà, cũng có chiếc lưu lại trên vải bông mềm mại. Chỉ là, da thịt trắng nõn cứ thế hiện ra. Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng Lam Thư Dung có thể cảm nhận được. Vừa mềm, vừa mịn.

Ngón tay lạnh lẽo của nàng run lên, nhưng rất nhanh bị hơi ấm lấp đầy. Thứ nhiệt độ khác biệt va chạm vào nhau, không hề tương phản mà ngược lại còn hòa quyện, tạo ra một chút khoái cảm.

Lam Thư Dung cảm thấy có một cỗ nhiệt khí đang xông lên đến đỉnh đầu nàng. Ngay tức khắc, nàng cúi người hôn xuống.

Nụ hôn bị người dưới thân né tránh, khẽ rơi vào lỗ tai.

Lam Thư Dung nhướng mày, giống như muốn từ trong bóng tối tìm ra đáp án. Nàng thử lại lần nữa, nhưng người kia vẫn né tránh.

Không đợi đến lúc Lam Thư Dung có phản ứng, một giọng nói thanh lãnh đã vang lên: "Đừng hôn môi."

Lam Thư Dung hiểu ý ah một tiếng, rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Không hôn môi cũng được, dù sao họ đều là người xa lạ.

Nàng đổi sang dùng đầu lưỡi lướt qua lỗ tai tinh tế, bàn tay thì không ngừng sờ soạng, cởi ra từng nút thắt cuối cùng.

Người dưới thân khẽ run lên một cái rồi im bặt, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhắm nghiền. Cũng không biết là đang hưởng thụ hay là đang chịu đựng.

Nhưng mà vốn dĩ nàng cũng không quan tâm.

Từ lỗ tai, nàng lại trêu đùa đến chiếc cổ trắng ngần, để lại đó một ấn ký màu đỏ. Lam Thư Dung dùng ngón trỏ xoa xoa chỗ đó. Rất hài lòng mà mỉm cười.

Nàng lại tiếp tục di chuyển xuống dưới. Mùi tuyết tùng theo động tác của nàng mà tỏa ra càng thêm nồng đậm. Nó lành lạnh cùng xa cách nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy không thể khước từ. Giống như có một giọng nói vang lên bên lỗ tai, khuyến khích nàng làm càn.

Roạt!

Khóa trên quần tây màu đen cuối cùng cũng được kéo xuống. Bàn tay nàng chạy dọc trên da thịt người kia, dùng những cử chỉ yêu mị mà vuốt ve.

Cơ thể này thực sự quá hoàn mỹ.

Hoàn mỹ đến mức nàng có chút ganh tỵ.

Lam Thư Dung âm thầm cảm thán.

Có một chút cảm xúc không tên khẽ lướt qua, nhưng rất nhanh bị men rượu phả lấp. Nàng lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Một màn dạo đầu dài còn hơn phim truyền hình Ấn Độ. Giống như một vòng lặp, mỗi khi tiến đến địa phương bí ẩn kia, nàng lại dừng lại, giống như tìm tòi, lại giống như không biết phải làm sao.

Rốt cuộc thì người bên dưới cũng không thể kiên nhẫn được nữa.

Cô mở mắt, khẽ cất giọng: "Vị tiểu thư này, cô có được không vậy?"

Nếu không được thì nên dừng lại, tránh mất thời gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!