Chương 24: Hiểu lầm

Tần Lam nằm trong phòng nghỉ của Hạ Quân Vỹ... Hôm nay anh có buổi  họp quang trọng.. Từ lúc có thai cô rất thích ngủ.. Vươn vai ngồi dậy.. nhìn bốn bức tường có chút hơi chán.. Tần Lam mở cửa ra ngoài.. thấy bàn làm việc đầy rẫy hồ sơ bừa bộn.. Cô Tỉ mỉ giúp anh sắp xếp lại.. Kéo  tủ bỏ những thứ quang trọng vào.. Bỗng Tần Lam sững người khi nhìn thấy cuốn tạp chí, cầm lên xem, đọc rõ từng chữ.... Hàng chữ tiêu đề lớn đập mạnh vào mắt, Tần Lam muốn không nhìn thấy cũng khó

"Công Ty Khải Thiên Phá sản" Tần Lam hít sâu lật ra trang báo viết bài.

Thì ra khi cô không ở đây xảy ra biết bao nhiêu là chuyện... Lâm gia tan nát, Tư Hàng chết trong tai nạn xe.. Lâm Hướng Châu bây giờ vẫn còn hôn mê, Lâm Ái Hân trở nên điên loạn trong tù.. Khải Thiên như rắn mất đầu.. mạnh ai nấy rút vốn.. các công ty đồng loạt hủy hợp đồng.. Công ty chỉ còn cái vỏ rỗng cũng bị ngân hàng tịch thu.. Tần Lam bần thần, cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh.. Dù cô không thích họ, có một chút oán hận Lâm Hướng Châu nhưng cô không nghĩ sẽ trả thù hay muốn họ lâm vô tình cảnh này.. Bỗng Tần Lam cau chặt chân mày,.. không lẽ những chuyện này là do Hạ Quân Vỹ nhúng tay vào... Nếu không tại sao anh không nói cho cô nghe, biết anh muốn bảo vệ cô nhưng nếu là thật sự như những gì cô nghĩ,  ra tay như vậy là quá tàn nhẫn...

Hạ Quân Vỹ mở cửa bước vào.. người thay gì bây giờ đang nằm trong phòng lại đang đứng trước bàn làm việc của anh, trên tay còn đang cầm cuốn tạp chí.. vẻ mặt thẩn thờ pha lẫn một chút sợ hãi.. Không cần nghĩ anh cũng biết cô đã suy nghĩ điều gì.. Hạ Quân Vỹ làm như không có chuyện gì... đi về phía cô... để tài liệu lên bàn.."Sao em lại ở đây.. không ngủ thêm sao?"

Giơ tay muốn kéo cô vào lòng, Tần Lam không trả lời bỗng tránh né bàn tay anh, hành động bất ngờ của cô khiến Hạ Quân Vỹ cau mày... Hai người đồng thời im lặng nhìn nhau, Tần Lam mím môi sau đó cũng mở miệng."Sao anh không cho em biết chuyện của họ"

Họ... Ý cô muốn hỏi chuyện gia đình Lâm Hướng Châu vì những người đó mà cô tỏ thái độ với anh, có chút khó chịu... Hạ Quân Vỹ mặc kệ cô, anh ngồi xuống ghế lấy tài liêu ra ký tên, lãnh đạm trả lời.."Anh thấy không có gì quang trọng"

Tần Lam để cuốn tạp chí trước mặt anh..."Quân Vỹ là cả mạng người đấy... Có... có phải những chuyện này anh... anh...""Lam... ý em là gì? Em nghĩ chuyện của Lâm Hướng Châu là anh nhúng tay vào.. đúng không?"

Lời chưa nói xong đã bị Hạ Quân Vỹ cắt ngang, giọng anh lạnh lẽo khiến Tần Lam rùn người cô biết anh đang tức giận... Cô mấp máy môi nhưng không biết nói gì.... sự im lặng của cô khiến lòng anh trùng xuống..."Em thật khiến anh thất vọng.. trong mắt em, anh là người bỉ ỏi vậy sao? Đúng chính anh là người đưa Lâm Ái Hân vào tù vì cô ấy làm tổn thương em, cô ta phải gánh chịu hậu quả.... Những chuyện còn lại do họ gây nghiệp ắt phải trả"

Lúc đầu anh chỉ muốn chèn ép công khai công ty họ, nhưng chưa kịp ra tay thì gia đình họ đã gặp chuyện không may.... Dù rất hận bọn họ đã làm tổn thương vợ anh..

nhưng anh biết cái gì là giới hạn, trả thù họ không nhất thiết phải lấy mạng sống của họ, anh chưa đến nỗi khát máu như vậy..

Anh chỉ muốn những người đó phải trả giá từng chút, từng chút một, khiến họ nếm trãi đau khổ thất bại.. có nhiều lúc chết không phải là tận cùng của đau khổ.. Nói anh tàn độc, nham hiểm cũng được, nhưng anh không cần trong bóng tối ra tay bỉ ỏi để hãm hại người khác.. Nhưng khi bị cô quy chụp tội danh, anh cảm thấy tức giận, cô không tin tưởng anh, trong suy nghĩ của cô anh tồi tệ đến mức này.. Hạ Quân Vỹ khó chịu kéo cà vạt, đứng dậy, xoay lưng muốn bỏ đi, nhung đã bị thân hình mềm mại, nhỏ nhắn ôm chặt thắt lưng..

Tần Lam mắt thấy Hạ Quân Vỹ đang kìm nén tức giận, trong ánh mắt hiện rõ vẻ thất vọng với cô... Cô biết mình sai rồi.. cô không nên nghĩ sai về anh.. Nói gì đi nữa Lâm Hướng Châu vẫn là ba ruột của cô, dù ông có ghét bỏ cô nhưng khi thấy ông xảy ra chuyện cô vẫn chạnh lòng, lo lắng khó chịu... Cứ sợ vì mình mà Lâm Hướng Châu mới ra nông nổi như thế.. Đầu óc cảm thấy hoang mang, ái nái, nên cô mới hấp tấp, bồng bột thốt ra những lời không nên nói... Ôm chặt thắt lưng Hạ Quân Vỹ.... mắt đỏ lên, giọng hơi nghẹn ngào..."Đừng giận em... em xin lỗi... em không nên suy nghĩ như vậy... Dù ông ấy có ghét bỏ em.. nhưng dù sao ông ấy cũng là ba của em.. biết ông ấy gặp chuyện.. cảm giác đau lòng vẫn không tránh khỏi... Em sợ anh vì em.... em..."

Hạ Quân Vỹ thở dài... vợ anh lương thiện như thế.. Dù bị người ta đối xử bạc đãi... nhưng cô vẫn tha thứ, đau lòng, ái nái vì họ.. Mắng không được.. giận cũng không xong... Thôi thì thỏa hiệp, dỗ dành vậy... ai biểu anh chìu hư cô, cũng yêu đến vô pháp vô thiên huống chi vợ anh đang có cục cưng trong bụng, nâng niu không hết làm gì còn tâm trí gì giận hờn... Hạ Quân Vỹ quay người ôm cô vào lòng..."Anh không giận... Em đừng cảm thấy ái nái vì em không làm gì sai cả...."

Đã không thể giận còn phải an ủi, dỗ dành.. Anh biết kiếp này mình sắm vai thê nô rồi đấy.. Nhưng anh rất vui vẻ tiếp nhận công việc này..

-Xin lỗi.... anh

Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, mở to nhìn anh đầy yêu thương.."Anh đã thuê người chăm sóc cho Lâm Hướng châu.. Sắp xếp cho ông ta nơi tốt nhất ở bệnh viện em đừng lo lắng"

Lúc biết sự việc xảy ra, anh đã kêu Đỗ An, an bài mọi chuyện, anh biết vợ anh rất nặng tình nghĩa.. Nếu cô có một mái ấm gia đình hoàn chỉnh, anh biết cô chắc chắn sẽ là một người con gái có hiếu nhất...

Nước mắt cảm động không kìm được rơi xuống tay Hạ Quân vỹ.. Anh lo lắng cho cô, thấu hiểu suy nghĩ cô.. Vậy mà cô còn nghĩ xấu cho anh..

-Cảm ơn anh"Lấy gì cảm ơn anh.. Còn nữa em mới vừa làm tổn thương anh.. lấy gì bù đắp cho anh đây"

Vừa lau nước mắt cho vợ, vừa nói, giọng tỏ ra ủy khuất.. Tần Lam biết anh muốn lảng sang chuyện khác, cho tâm trạng cô tốt hơn, Tần Lam phối hợp kiễng chân hôn lên môi anh.. bắt chước đưa đầu lưỡi đẩy môi anh ra, mút lấy lưỡi anh mút mát.. cho anh nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng.. Hạ Quân Vỹ hai tay chống lên bàn, đưa lưng vào bàn, không có định đáp lại cũng không ôm cô, để xem cô vợ nhỏ làm gì.. bàn tay nhỏ bé ôm cổ anh.... nhẹ nhàng quấn lấy môi lưỡi anh, dịu dàng nhắm nháp.. cảm giác anh không đáp trả.. biết anh vẫn còn giận dỗi.. Sau khi hôn đủ.. cô rời khỏi môi anh nhưng bàn tay chung thủy vẫn ôm chặt cổ ai đó..

-Chỉ vậy thôi

Hạ Quân Vỹ tỏ ra lạnh nhạt, hờ hững hỏi..

Tần Lam mím môi cười.. hôn chụt một cái thật kêu vào má anh.."Em sẽ lấy cả cuộc đời bù đắp cho anh.. còn có cục cưng của chúng ta nữa"

Hạ Quân Vỹ bật cười.. lúc này hai tay mới chịu ôm cô vào lòng.. nhéo cái mũi nhỏ của cô..

-Em khôn quá đấy...

Tần Lam cười tươi, sau đó nhẹ giọng, vẻ mặt hơi lo lắng.."Quân Vỹ.. em muốn vào thăm ông ta.. có được không?"

Hạ Quân Vỹ im lặng mấy giây..."Được.. Nhưng anh đi cùng em"

Dù sao cũng là ba cô.. làm sao không quan tâm cho được..

Tần Lam ngoan ngoãn gật đầu... hai người nắm tay rời đi đến bệnh viện...

Hạ Quân Vỹ từ phòng tắm bước ra, liếc mắt thấy vợ đang nghe điện thoại.. Sau khi thay áo.. Anh đi đến bên giường hôn lên mặt cô.. kề tai vào nghe đối phương nói chuyện....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!