Nơi bệnh viện rộng lớn, trên hành lang bệnh viện... Tần Lam đưa đôi tay run rẩy bấm nhanh thang máy , nhưng cô không thể chờ đợi được nữa, cửa thang máy vẫn không mở ra, cô chạy nhanh bằng cầu thang bộ.. Hớt hải, cả người đều là mồ hôi, cả chiếc áo sơ mi cũ kĩ, cũng đã ướt đẫm, chống hai tay lên đầu gối thở hỗn hển.. vịnh chặt cầu thang, cố gắng từng bước cũng đã lên tầng thứ tám.... Ai qua ngang cũng quay đầu nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô... Nhưng lúc này cô không hề quan tâm, cô chạy nhanh vào phòng bệnh, đẩy mạnh cửa ra, nhưng khung cảnh trước mắt, làm bước chân cô như đổ chì... một người nằm trên giường , lúc này khăn trắng đã phủ qua đầu... hai bên còn có bác sĩ và y tá, họ nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại... Vậy là cô đã đến trễ.. tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy.
Tại sao? Đây là người thân duy nhất trên cuộc đời này của cô... là người yêu thương cô nhất, lại rời bỏ cô đi... vậy cô phải sống làm sao?
Trước khi chết, cơ hội được nhìn mặt lần cuối tại sao không cho cô... Trái tim, thể xác đều mệt mỏi, Tần Lam hai tay buông lỏng, từng bước tiến lại chiếc giường, bàn tay run rẩy cầm chiếc khăn trắng mở ra... Nhìn khuôn mặt người đang nằm yên bất động.... Nỗi đau đớn không thể nói nên lời... cô nghẹn ngào bật khóc nức nở, nhào vào ôm xác người đang nằm...."Tại sao? Tại sao? Không chờ con... Bà ơi... Bà ơi... huhu... Tại sao lại bỏ con lại.. con biết sống làm sao?... huhu... bà ơi.... bà ơi"
Nghe tiếng hét của vợ.. Hạ Quân Vỹ hốt hoảng ngồi dậy nhanh chóng bật đèn lên..."Lam... Lam.. em làm sao vậy... Lam...""Bà ơi... đừng bỏ con...."
Tần Lam bừng tỉnh, kèm theo đó là tiếng hét lớn, bằng giọng nức nở... Cô mở mắt lớn, nhịp tim đập nhanh, hơi thở hổn hển..."Lam.. em nằm thấy ác mộng à?"
Trên trán vợ anh lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đỏ hoe, còn vương lại nước mắt... Tần Lam ngồi dậy đầu vùi vào ngực để cho anh ôm chặt..."Quân Vỹ... Quân Vỹ..."
Giống như gọi tên anh, cô mới thấy an lòng, trái tim mới yên ổn..
Hạ Quân Vỹ còn cảm nhận cơ thể đang run mạnh của cô.. Anh xoa nhẹ lưng cô, cất giọng ngọt ngào, dỗ dành..."Anh đây... anh đây... không sao rồi... em đừng sợ.... đừng sợ"
Hai người ôm nhau một lúc, cảm nhận cơ thể cô không còn run nữa, nhịp thở cũng dần ổn định.. anh yêu thương hôn lên tóc cô..
-Chờ anh một chút
Tần Lam nhìn anh gật đầu.. Hạ Quân Vỹ xuống giường đi nhanh vào phòng tắm, sau một lúc Tần Lam thấy anh đi ra, trên tay còn cầm một chậu nước ấm.. Anh để chậu lên tủ còn mình ngồi ở mép giường, vắt khô khăn, tỉ mỉ lau mặt cho cô.. Cảm giác ấm ấm làm cô thấy dễ chịu, mọi giác quan như được thất tỉnh, Tần Lam nhắm hờ mi mắt, hưởng thụ sự chăm sóc của anh... Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh rót một ly nước ấm cho cô uống... Rồi mới nhẹ nhàng ôm cô nằm xuống, nhưng vẫn để đèn vì anh biết bóng tối sẽ làm tâm lí con người không ổn định nhất là cô trong lúc này... Bàn tay anh mơn trớn tấm lưng mịn màng của cô... nhưng anh không lên tiếng, anh không muốn nhắc lại vì sợ làm cô lại kích động..
Nhưng không ngờ trong lúc anh nghĩ cô sẽ im lặng chìm vào giấc ngủ, thì cô lại ngẩng mặt nhìn anh.. giọng cô rất nhỏ, tiếng nói dịu dàng trong đêm như đi vào ngõ ngách trong tim người khác..."Quân Vỹ... em mơ thấy bà em qua đời... nhưng cơ hội được gặp bà lần cuối em cũng không có được"
-Đó chỉ là giấc mơ
Hạ Quân Vỹ vuốt nhẹ má cô.."Không... không.. đó không phải là mơ mà là sự thật"
Tần Lam không cho là như vậy cô cảm nhận sự việc trong mơ cô đã trãi qua.
Chân mày Hạ Quân Vỹ nhíu lại.."Ý em là em đã nhớ lại?"
Tần Lam gật đầu sau đó lắc đầu..."Đó là cảnh tượng em đã trãi qua, em nhớ mình có một người bà... bà là người yêu thương em nhất.... còn mọi chuyện khác đều rất mơ hồ... em không thề nhớ được"
Hạ Quân Vỹ hiểu lời cô nói.. Alex đã nói cô trong giai đoạn phục hồi trí nhớ... Vậy trong quá khứ cô có một người bà... không lẽ vì như vậy cô mới chấp nhận nếm mật nằm gai ở lại Lâm gia... Hạ Quân Vỹ siết chặt vòng tay.."Ngoan.. không cần suy nghĩ nhiều... sẽ đau đầu đấy... Alex nói em đang trong giai đoạn phục hồi trí nhớ... Hãy để mọi thứ tự nhiên, đừng cố ép mình"
-Dạ
Cô nghe lời ngoan ngoãn gật đầu..
Hạ Quân Vỹ với tay tắt đèn.. ôm chặt cô vào lòng, dỗ cho cô ngủ.. Choàng tay qua ôm lấy thắt lưng anh, được bàn tay nóng ấm xoa nhẹ sau lưng, chẳng được bao lâu cô đã yên ổn chìm vào giấc ngủ... Đôi mắt Hạ Quân Vỹ nhìn người trong lòng ngủ say, anh kéo nhẹ chăn đắp kín cho hai người... đôi mắt đen láy vẫn nhìn xa xăm, rồi mới nhẹ nhàng khép lại, ôm chặt thiên hạ trong lòng chìm vào giấc ngủ..
Hôm nay là cuối tuần Hạ Quân Vỹ không đi làm, nên hai người ôm nhau ngủ rất say, trễ hơn mọi ngày.. Chẳng được bao lâu thì tiếng điện thoại reo in ỏi... Hạ Quân Vỹ nhíu nhíu mày, sợ đánh thức cô vợ nhỏ, nhưng tiếng điện thoại quá lớn.
Mắt thì vẫn nhắm chặt không có ý định muốn thức, Tần Lam lấy đôi tay nhỏ nhắn đập nhẹ vào lòng ngực anh, ý bảo anh nghe điện thoại.. Hạ Quân khó chịu, nhìn dãy số nhấp nháy, bấm ngay nút tắt... Quay sang ôm vợ ngủ tiếp... nhưng được một lúc điện thoại lại reo lên.. Tức tối ngồi dậy vò đầu, sợ làm phiền giấc ngủ của cô, anh nhanh chóng xuống giường, ra ngoài lan can nghe điện thoại... Vì đêm qua, thao thức gặp ác mộng, nên lúc này cô rất buồn ngủ, không hề quan tâm vẻ trẻ con khi bị phá giấc ngủ của chồng, mất đi hơi ấm của anh, cô kéo chăn chùm phủ qua đầu tiếp tục ngủ ngon lành..
-Gọi cái gì?
Giọng nói cáu gắt như nghiến qua kẽ răng... Dương Phong cười hì hì..."Làm gì cáu gắt với mình thế kia.. đừng nói mình gọi không đúng lúc, phá tan chuyện tốt của cậu nha?"
Nói xong còn cười, nghe giọng cười bỉ ổi của Dương Phong.. Hạ Quân Vỹ chỉ biết khinh miệt, nói gì cũng vô dụng, cái tính bỉ ổi, mặt dày của cậu ta chẳng ai sánh bằng rồi.."Cậu bớt nói nhảm, vào chuyện chính đi""Được rồi.. Hạ tổng cậu lúc nào cũng nghiêm túc..."
Ngưng vài giây, sau đó Dương Phong nói tiếp..."Nhờ phúc của cậu mà Lâm Hướng Châu đã đem cả nhà và công ty đến ngân hàng của mình cầm cố hết rồi..."
-Ờ
Giọng nói hờ hợt, không gì là ngạc nhiên, như rằng mọi chuyện đều đã biết trước...
Sau đó Dương Phong lại nghe Hạ Quân Vỹ nói tiếp...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!