Chương 44: (Vô Đề)

Một năm sau.

Tại cổng Trung tâm Triển lãm Quốc tế Hồng Kông, kỳ đấu giá mùa thu đã kết thúc một cách hoàn hảo.

Mấy đấu giá viên reo hò vui vẻ, một đồng nghiệp mang đến một tháp sâm panh, Nhiêu Niệm khó từ chối được lòng hiếu khách nồng nhiệt nên cũng đi theo uống mấy ly.

Cảm giác hơi chuếnh choáng, cô tìm cớ rời đi, vừa xách túi bước ra cửa đã nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu bên đường.

Trong cuộc đấu giá tối nay, sếp Bàng trước mặt là một vị khách xuống tay hào phóng nhất.

Sếp Bàng là một doanh nhân nước ngoài vừa trở về Hồng Kông, anh ta rất hào phóng, cũng có vẻ ngoài nho nhã lịch lãm.

"Cô Nhiêu, chúc mừng cô hôm nay lại có thêm một lượng lớn vật phẩm được bán ra nữa."

Nhiêu Niệm nở nụ cười tiêu chuẩn, trả lời không khiêm tốn cũng không tự kiêu: Cảm ơn anh.

Đoán thầm anh ta đứng ở đây cũng không phải vì say rượu mà còn có ý đồ khác, Nhiêu Niệm giơ tay lên vén mái tóc ra sau tai, để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

Nhưng người đàn ông kia lại làm như không nhìn thấy, dịu dàng mỉm cười:

"Tôi đưa cô về, cô ở đâu vậy?"

Nhiêu Niệm thấy anh ta cố chấp như vậy, đành phải nói thẳng:

"Có lẽ không tiện rồi, chồng tôi còn đang đợi tôi."

Mùa xuân năm ngoái, sau khi Hoắc Duật Thâm tỉnh lại, cô lại quay về sàn đấu giá, trong năm nay cô đã chủ trì hết cuộc đấu giá quốc tế này đến cuộc đấu giá quốc tế khác, cũng thành công trong cuộc chiến găng tay trắng với tỷ lệ doanh thu 100%.

Lễ cưới cũng được tổ chức vào mùa thu năm ngoái ở Thụy Sĩ, người ngoài và giới truyền thông không hề hay biết, chỉ những người thân thiết mới được mời làm khách mời. Nhiêu Niệm cũng không muốn để lộ ra sự tồn tại của Hoắc Duật Thâm, muốn tự mình lập nghiệp chứ không phải mang cái mác bà Hoắc.

Cho đến nay, những người quen biết anh ở thành phố Hồng Kông chỉ biết tin tức Hoắc Duật Thâm bí mật kết hôn, nhưng họ vẫn không biết đối tượng mà anh kết hôn là ai.

Nhiêu Niệm luôn đeo một chiếc nhẫn kim cương tối giản ở ngón áp út, ngày thường cũng rất kín đáo, có người luôn cho rằng chiếc nhẫn này chỉ đeo để trang trí, cũng ít người tin cô đã kết hôn khi còn trẻ như vậy.

Sếp Bàng cũng không coi việc đó là thật, nói với giọng điệu vô cùng am hiểu.

"Đây chắc là cái cớ để cô từ chối những người khác chứ gì."

Nhiêu Niệm bất đắc dĩ cười:

"Không phải, tôi thật sự đã kết hôn rồi."

Người đàn ông mở cửa xe, dường như không nghe thấy lời từ chối của cô: Tôi đưa cô về.

Nhiêu Niệm thấy anh ta vẫn không tin, bèn đổi ý, dứt khoát không từ chối nữa mà bước thẳng lên xe.

Cô không chút do dự nói với tài xế:

"Trụ sở chính của Tập đoàn Hoắc thị, cảm ơn."

Sếp Bàng hơi nhíu mày, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Hoắc… Trụ sở của Tập đoàn Hoắc thị?"

Nhiêu Niệm ngồi bên cạnh vẫn mỉm cười: Đúng vậy.

Nhìn thấy cô không giống như đang diễn kịch, trên mặt người đàn ông cuối cùng cũng lộ ra vẻ do dự, anh ta thăm dò nhìn cô, như đang đoán xem lời cô nói có phải là sự thật không.

Mà Nhiêu Niệm cũng không thèm quan tâm anh ta có tin hay không, dù sao thì đó cũng là sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!