Nghe thấy lời yêu cầu của anh ta, Nhiêu Niệm nắm chặt điện thoại, cố gắng giữ mình bình tĩnh, ngay lúc cô rơi vào im lặng và đang suy nghĩ biện pháp đối phó, điện thoại trong tay cô đột nhiên lại rung lên lần nữa.
Bên kia lại truyền đến một đoạn video, Nhiêu Niệm bấm vào, trên màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh hai tay Toàn Phi bị trói, không biết cô ấy bị bắt ở đâu, mái tóc rối bù, ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú vào ống kính máy ảnh, chật vật nằm dưới sàn bê tông.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Nhiêu Niệm thắt lại, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Dù biết đó là mồi nhử của Kỳ Đàn để dụ cô tới, nhưng Nhiêu Niệm không có quyền lựa chọn.
Toàn Phi vẫn đang nằm trong tay anh ta, cô không thể được bảo vệ ở nhà rồi đứng nhìn những người vô tội rơi vào nguy hiểm.
Hai tay Nhiêu Niệm hơi run lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh:
"Thả cô ấy đi đi, nếu không tôi sẽ không đi theo như lời chỉ dẫn của anh đâu."
Kỳ Đàn mỉm cười hài lòng, giọng nói lạnh lùng tiếp tục truyền ra từ ống nghe:
"Đừng lo lắng, tôi sẽ giữ lời hứa, cô ta không có ích lợi gì với tôi, còn cô mới là người có ích."
"Bây giờ cô cứ đi xuống, tôi cam đoan cô ta sẽ bình yên vô sự. Nếu cô còn cố tình chậm trễ thì nhất định cô ta sẽ phải chết."
–
Đêm tối, mưa như trút nước, khung cảnh ở cảng Victoria lúc này vô cùng hiếm thấy, không còn là quá khứ náo nhiệt vô biên, ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cảnh sát như được dệt thành một dải đèn uốn lượn.
Cảnh sát đã khống chế được bến tàu nhưng cũng muộn mất một bước, thuyền của Kỳ Đàn đã rời đi.
Thuyền của cảnh sát đã có mặt tại chỗ, vô số thành viên trang bị súng lục lần lượt lên thuyền.
Hoắc Duật Thâm nhìn mặt biển tối đen phía xa, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Vì lý do nào đó, trong lòng anh luôn cảm thấy có một sự hoảng loạn không thể kiềm chế được.
Trác Thuấn mặc đồng phục cảnh sát đứng sang một bên, quay đầu nhìn bóng người cô độc bên cạnh.
Giọng nói của anh ấy có chút nặng nề:
"Kỳ Đàn bỏ chạy, mang theo súng. Vừa rồi có đặc vụ lái xe vòng qua nhưng lại gặp tai nạn xe hơi, để anh ta trốn thoát. Tôi đã phái người truy lùng anh ta rồi."
Lúc này, Bồ Xuyên vội vàng cầm điện thoại đi tới, thở hổn hển nói.
"Anh Hoắc, là cô Nhiêu gửi tin nhắn định vị. Vị trí cũng ở gần cảng Victoria."
Trác Thuấn trong nháy mắt như ý thức được điều gì đó, nhìn về phía con tàu đang ẩn trong màn đêm.
Khoảnh khắc tiếp theo, người bên cạnh anh ta đã di chuyển.
Sắc mặt Trác Thuấn thay đổi, vội vàng ngăn cản anh:
"Cậu không thể đi, trên người anh ta có súng. Hiện tại tôi đang dẫn người bao vây thuyền của anh ta rồi, sẽ đảm bảo không làm hại tới con tin đâu…"
Hoắc Duật Thâm đã cởi áo khoác, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh tháo đồng hồ.
"Mục tiêu của anh là tôi."
"Cậu đã đánh cược cả mạng sống của mình ở Rome một lần, Hoắc Duật Thâm, suy nghĩ cho kỹ đi, không phải lúc nào cậu cũng có thể may mắn như vậy đâu, huống hồ Kỳ Đàn bây giờ là kẻ liều mạng rồi…"
Hoắc Duật Thâm dừng tay lại, giọng nói khàn khàn.
"Cô ấy vì tôi nên mới gặp nhiều nguy hiểm như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!