Chương 4: (Vô Đề)

Thành phố Ninh.

Đêm khuya, trong khu điều trị nội trú của bệnh viện Tân Dân.

Khi Nhiêu Niệm vội vàng chạy tới, đèn đỏ trước phòng phẫu thuật vừa tắt.

Bên trong phòng bệnh không bật đèn, cảnh tượng hỗn loạn suốt cả đêm đã chấm dứt. May mắn là hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, bà cụ gầy gò đang đeo bình dưỡng khí, yên ổn ngủ trên giường bệnh.

Trên bề mặt của mặt nạ dưỡng khí, có thể nhìn thấy một lớp không khí màu trắng đọng lại. Suốt ba năm qua, dường như chỉ có máy đo nhịp tim bên cạnh giường bệnh là chứng cứ duy nhất chứng minh bà còn sống.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Trong đêm khuya, có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ.

Nhiêu Niệm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hốc hác của Chung Huệ Hoa. Cảm nhận được mạch đập nhẹ nhàng dưới làn da sần sùi như vỏ cây khô héo, trái tim cô cuối cùng cũng bình ổn sau cả một đêm mệt mỏi.

Cô không có người thân, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Theo những kí ức mơ hồ còn sót lại, Chung Huệ Hoa là viện trưởng của cô nhi viện đó. Bà đã nuôi nấng cô như cháu gái cho đến khi đứa cháu này được gia đình họ Nhiêu nhận nuôi vào năm mười lăm tuổi.

Sau này, tình trạng sức khỏe của Chung Huệ Hoa ngày càng xấu đi, bà rơi vào trạng thái hôn mê sâu do xuất huyết não, đến bây giờ chỉ có thể ngày ngày bơm chất dinh dưỡng vào cơ thể để duy trì sự sống.

Chung Huệ Hoa là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với Nhiêu Niệm. Vậy nên tối nay, dù có ở chân trời góc bể nào, bằng mọi giá cô nhất định phải nhanh chóng trở về bệnh viện. Coi như bà thực sự đã đến giây phút cuối đời, cô cũng có thể cùng bà đi nốt đoạn đường này.

Mọi thứ chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ nghe được âm thanh yếu ớt của máy phát hiện nhịp tim.

Nhiêu Niệm đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trên chiếc du thuyền vừa rồi.

Trước cửa sổ sát đất bằng kính, người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đen láy tựa như vực sâu không đáy, cuốn cô nhảy vào trong đó, không thể thoát ra.

Nếu anh đồng ý, cô sẽ lấy gì để trao đổi.

Đầu óc Nhiêu Niệm trống rỗng, trong khoảnh khắc không thể nghĩ ra đáp án.

Hay nói cách khác, cô không chắc đáp án mà cô đưa ra sẽ là câu trả lời Hoắc Duật Thâm mong muốn.

Cô là vợ sắp cưới của Tưởng Gia Trạch, còn anh lại là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Hoắc. Hiện giờ cô đang đứng trong phòng anh đã là trái với lẽ thường.

Ngay khi Nhiêu Niệm mấp máy môi định nói gì đó, lại nghe thấy người đàn ông nhấn điện thoại bàn, gọi trợ lý vào. Anh trầm giọng ra lệnh: Sắp xếp đi.

"Thay đổi lộ trình, dừng ở cảng gần nhất."

Nhiêu Niệm sửng sốt một lúc rồi kinh ngạc ngước mắt nhìn lên.

Cô còn chưa trả lời câu hỏi của anh.

Vâng, chủ tịch.

Lời nói của Hoắc Duật Thâm thực sự còn hiệu quả hơn cả thánh chỉ. Không bao lâu sau du thuyền đã dừng ở bến cảng gần nhất. Trong khi các vị khách trên thuyền đang trơ mắt nhìn nhau, Nhiêu Niệm đã lặng lẽ xuống thuyền.

Anh cho người lái xe đưa cô đến bệnh viện, ngay cả Tưởng Gia Trạch cũng không biết cô đã rời đi.

Cô bắt đầu cảm thấy lời nói vừa rồi của Hoắc Duật Thâm chỉ là trêu trọc mình.

Anh không bắt cô phải trả lời ngay lập tức. Hay nói cách khác, anh chỉ muốn cô nợ anh một lần giúp đỡ này.

Rõ ràng là cô giúp anh trước, nhưng cuối cùng lại là người mang nợ.

Cũng không biết là do cô quá ngây thơ hay do người đàn ông ấy thực sự xảo quyệt.

Khả năng là do anh quá mưu mô…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!