Bóng đêm dày đặc, nhưng gió lạnh đêm nay lại dịu dàng đến không ngờ, trong phòng ấm áp như mùa xuân, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng động mập mờ.
Hình như ly rượu sâm panh đã bị đổ ra ngoài, màu rượu trong suốt lan ra, thấm đẫm tấm thảm đắt tiền, tạo nên một mảng ướt sẫm màu.
Trước cửa sổ sát đất, mặt kính nhẵn bóng phản chiếu hai bóng người đan vào nhau, ánh trăng mờ ảo bao phủ lấy thân thể cô gái.
Thảm nhập khẩu rất mềm mại, ngay cả khi cô quỳ xuống cũng không cảm thấy đau.
Nhưng Nhiêu Niệm vẫn chưa quen, không khỏi xấu hổ cắn môi, không nghĩ tới mình sẽ làm theo cách này.
Làn da khô nóng chạm vào nhau, nụ hôn từ sau dần dần rơi xuống gáy, cô không khỏi run lên, trước người lạnh buốt, thế nhưng nhiệt độ của vòng tay đang ôm cô lại nóng như thiêu đốt.
Anh vẫn là dáng vẻ âu phục giày da, chỉ tùy ý giày vò cô, ấn gáy cô xuống, chiếc sườn xám đã bị anh vén lên cao, hoàn toàn không che đậy được gì.
Hoắc Duật Thâm biết rõ cô đang sợ hãi điều gì, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của cô.
"Sẽ không bị ai nhìn thấy đâu, tin anh đi."
Những người qua đường bên dưới chắc chắn không nhìn thấy được chuyện xảy ra ở tầng 40, 50.
Giờ phút này, quan hệ giữa hai người họ không còn giống cặp tình nhân nữa, mà đã trở thành một dạng khác.
Rõ ràng đã trải qua một lần, nhưng Nhiêu Niệm vẫn cảm thấy không thể chịu đựng được, cô bất giác run lên.
Hô hấp trở nên khó khăn, ngọn đèn trước mắt dường như dần trở nên lập lòe, hơi thở trầm thấp hoàn toàn bao phủ lấy cô, xung quanh cô tràn ngập hơi thở của anh, hô hấp đan cài vào nhau trong không gian cực kỳ chật hẹp.
Trên cửa sổ vốn dĩ sạch sẽ và sáng bóng lúc này xuất hiện mấy dấu vân tay mờ nhạt, một làn sương mờ lan ra, nhuộm ướt lông mi cô.
Đêm nay anh là người nắm quyền kiểm soát, dễ dàng tác động đến suy nghĩ của cô khiến cô phải đi theo anh. Nhiêu Niệm nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài, tuy rực rỡ lấp lánh nhưng lại không bằng sự kiềm chế và áp lực sau lưng cô lúc này.
Cô rõ ràng sợ đau, nhưng lại không chịu nổi chỉ có thể thuận theo ý anh vô điều kiện, mặc cho ý thức hỗn loạn không ngừng trôi nổi trong đầu.
Quyền chủ động của cô lúc này rõ ràng đã nằm trong tay anh.
Sau khi được ôm lên giường, Nhiêu Niệm vẫn không thể thở bình thường được.
Tấm chăn mịn màng dưới thân dù muốn quỳ tiếp cũng không thể quỳ được.
Bấy giờ hình phạt mà cô vừa mới trải qua mới thực sự kết thúc.
….
Xung quanh yên tĩnh, mùi vị mập mờ trong phòng vẫn chưa tiêu tán, lại nghe tiếng động ngoài ban công, Nhiêu Niệm nhướng mi, nhìn anh đi ra ngoài rồi lại bước vào phòng.
Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng ngủ màu xám đậm, thắt lưng buộc lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, trên cơ bụng lúc ẩn lúc hiện dưới vạt áo ngủ còn có vài vết đỏ do móng tay cô tạo ra, trông vô cùng sắ. c tình, thể hiện tất cả những gì vừa xảy ra trong căn phòng này.
Nhiêu Niệm cắn chặt môi, quay đầu, cố tình không nhìn vào mắt anh.
Cô nghe thấy tiếng chăn bị xốc lên, anh trầm giọng cười, nắm lấy cổ tay cô rồi sờ vào nơi bị cà vạt cọ xát tới mức đỏ ửng, hôn cô an ủi.
"Không muốn nhìn anh tới vậy à?"
Giọng anh tràn ngập vẻ thỏa mãn, Nhiêu Niệm càng cảm thấy tức giận, ra sức cắn chặt môi dưới.
Cô vẫn chưa nói mình sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh, đây là cách dỗ người khác của anh sao?
Quá đáng.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại trong chăn sáng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!