Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ xe là những ánh đèn neon lấp lóe, trong xe là một khoảng không yên tĩnh.
Lông mi Nhiêu Niệm khẽ run, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.
Giống? Hay là không giống?
Đây có phải là điều anh thực sự muốn biết không?
Hay do anh nhìn thấy những người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh cô, cho nên ham m. uốn chiếm hữu mới trỗi dậy?
Vốn dĩ cô cho rằng mình vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với Hoắc Duật Thâm một lần nữa, nhưng bây giờ cơn đau nhói trong lồng ngực lại nhắc nhở cô rằng cô không thể làm được, cô không thể quên được sự lừa dối của anh, cũng như việc anh tiếp cận cô với những lý do sâu xa.
Cô không thể mềm lòng, càng không thể quên hết mọi chuyện trước đây.
Sau khi xe dừng lại, Nhiêu Niệm hít một hơi thật sâu, cúi đầu vô thức nắm chặt tay lái.
"Ít nhất anh ấy sẽ không nói dối tôi."
Kỷ Thâm sẽ không nói dối cô, nhưng anh thì có thể.
Lời này vừa dứt, bầu không khí trong nháy mắt trở nên im lặng, sự trầm mặc cũng đang âm thầm lan ra.
Hoắc Duật Thâm nghiêng mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô, mái tóc dài xõa xuống đã che đi vẻ mặt của cô lúc này, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau nhói trong lòng.
Yết hầu của anh không ngừng lên xuống, ngay khi anh định lên tiếng thì ngoài cửa xe đã vang lên hai tiếng gõ.
Để không bị chú ý, Nhiêu Niệm đã cố tình lái xe vào bãi đậu xe ngầm.
Nhiêu Niệm hoàn hồn lại, lúc này mới nhìn thấy Minh Yểu đang đứng ngoài cửa sổ.
Minh Yểu kêu một tiếng, lập tức phá vỡ bầu không khí đông cứng trong xe:
"Anh, chị Nhiêu Niệm?"
Nhiêu Niệm cảm thấy mình như được giải cứu, nhanh chóng mở cửa xe để thoát khỏi sự im lặng kỳ cục này.
Cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn, làm như không có chuyện gì xảy ra nói với Minh Yểu:
"Anh trai em say rồi, Minh Yểu, em đưa anh ấy lên nhà đi."
Minh Yểu sửng sốt, vô thức nhìn người bên cạnh: Say?
Lúc này, Hoắc Duật Thâm cũng mở cửa bước xuống xe.
Minh Yểu nhìn người đàn ông có ánh mắt bình tĩnh trong suốt trước mặt, trông có giống say rượu đâu?
Nhưng cô ấy vẫn âm thầm bước tới đỡ lấy anh: Ồ… Được.
"Vậy chị Nhiêu Niệm về chú ý an toàn nhé."
Ừm.
Nhiêu Niệm quay người lên xe không chút luyến tiếc, như thể hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đang dõi theo phía sau, nhanh chóng khởi động xe rồi rời đi.
Trong bãi đậu xe, Hoắc Duật Thâm nhìn đèn sau của chiếc xe biến mất ở góc phố, cuối cùng cũng chịu rời mắt sang nơi khác.
Một lát sau, Hoắc Minh Yểu đỡ anh lên cầu thang, đi tới căn phòng ở tầng cao nhất.
Cô ấy dìu anh đến sofa, quay người đi đến chiếc bàn tròn pha nước uống cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!