Chương 34: (Vô Đề)

Hai ngày sau, Thứ Hai.

Đang là giờ cao điểm đi làm, tòa nhà văn phòng nơi đặt phòng đấu giá người đến người đi tấp nập, các nhân viên văn phòng xách theo ly cà phê vội vã lướt qua.

Trong phòng đấu giá Thanh Vũ, các nhân viên cũng lục tục đến chỗ làm.

Ô Na vừa tới văn phòng thì thấy Nhiêu Niệm đã ngồi ở vị trí làm việc.

Không ngờ cô từ Anh trở về nhanh như vậy, Ô Na kinh ngạc mở to mắt, đi nhanh hai bước đến bên cạnh cô.

"Mới đó mà đã về rồi sao? Không phải lần này cô cố ý xin nghỉ phép năm à?"

Nhiêu Niệm dừng công việc trong tay, cười trả lời:

"Ừ, ở lại bên kia cũng không có việc gì làm, chi bằng trở về sớm cùng các cô chuẩn bị cho buổi đấu giá."

Ô Na lúc này lại chú ý tới sắc mặt tiều tụy của cô, thân thiết hỏi:

"Sao sắc mặt của cô nhìn kém vậy?"

Cô nhếch môi cười cười:

"Chắc là chênh lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại."

Không biết có phải vì hai ngày trước ở Anh rút mấy ống máu lớn để đi so sánh mẫu hay không, hay là thật sự chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ, sắc mặt của Nhiêu Niệm tái nhợt, cánh môi vốn đỏ hồng giờ phút này cũng không có chút huyết sắc, trước khi ra cửa cô đã cố ý dùng phấn nền và son môi để che đậy, nhưng vẫn bị Ô Na phát hiện.

Ô Na lại nghĩ tới chuyện gì đó: Đúng rồi, quà đâu?

Quà lưu niệm chú quỷ nhỏ cô định mang về cho Ô Na và mấy người khác bị bỏ quên trong khách sạn ở Luân Đôn, trong phòng của Hoắc Duật Thâm.

Nhưng tình huống hiện tại cô cũng không thể liên lạc với Hoắc Duật Thâm để nhờ anh gửi đồ về nước được.

Cô dừng chốc lát, đành phải nói dối:

"Tôi… không cẩn thận để quên đồ ở khách sạn rồi. Xin lỗi nhé."

Nhìn Nhiêu Niệm tiều tụy như vậy, Ô Na đương nhiên cũng không tiện nói gì nữa, bèn an ủi cô:

"Không sao không sao, chuyển phát nhanh xuyên quốc gia hẳn cũng rất phiền toái, để quên rồi thì thôi."

Hai người đứng bên cạnh máy in chờ in tài liệu, Ô Na thừa dịp xung quanh không có ai, len lén hạ thấp âm lượng nhiều chuyện hỏi:

"Đúng rồi, lần này không phải cô đi tìm chủ tịch Hoắc sao?"

Nhiêu Niệm nhìn máy in nhả ra từng tờ giấy, cô cúi người, dùng kẹp giấy kẹp tài liệu lên, bình tĩnh đáp:

"Chúng tôi chia tay rồi."

Nghe vậy, tay Ô Na run lên, có mấy tờ giấy cầm không vững nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn sườn mặt bình tĩnh không chút cảm xúc của cô, cô ấy kinh ngạc không thôi.

Chia… chia tay rồi?

Ừ.

Ai đề nghị?

Động tác của Nhiêu Niệm thoáng khựng lại, đột nhiên phát hiện mình vừa rồi đã lật ngược một trang tư liệu.

Lông mi cô khẽ run, lần nữa rút trang giấy kia ra, chỉnh lại phương hướng chính xác rồi nhét vào lại, làm như không có việc gì trả lời: Tôi đề nghị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!